banner 728x90

Tạp văn: Sống vội

24/01/2025 Lượt xem: 2762

Tôi vẫn thường có thói quen ngồi một mình nơi góc quán cà phê cạnh ngã tư đèn đỏ và lặng lẽ ngắm người người cùng xe cộ ào ạt trôi đi mỗi ngày. Cho mình chậm lại một phút giây mới thấy con người và đời sống xung quanh dường như đang lao đi quá vội.

Người ta vội vã trước ba mươi giây chờ đèn đỏ, vội với vài centimét khoảng cách xe này và xe kia để cố nhích lên cao hơn nhau một chút, đổi lại dăm ba lời câu chửi tục vung vãi theo khói xe phía sau. Người ta đổi thoáng vội vàng chưa đến một phút bằng một tai nạn bất chợt có thể xảy đến khi ào ạt vượt chớp đèn đỏ còn sáng đang nhích dần về vạch 2-1-0 kia. Người ta vội lúc chờ đèn chuyển tín hiệu mà thờ ơ lắc đầu không cầm hay xua tay với đứa trẻ nhễ nhại phát tờ rơi. Cũng có khi họ cầm lấy lệ, chỉ kịp lướt nhìn rồi quáng quàng lao theo đèn xanh mà chẳng ngại ngần thả tờ rơi hững hờ bay trong gió, trắng xóa cả đường đi…

Người ta vội nên chẳng kịp nghe phía sau tiếng đứa trẻ hồn nhiên thắc mắc với mẹ: “Sao cô ấy xinh thế mà lại xả rác hở mẹ”? Em không hiểu được tại sao người lớn lại không làm như lời em vẫn thường nghe cô giáo dạy ở trường là phải vứt rác đúng nơi quy định. Mẹ em sẽ phải trả lời em thế nào trước một lý thuyết tốt đẹp con vẫn biết và một thực tế minh họa trái ngược nhãn tiền?

Người ta vội đi chơi với bạn bè, tham dự một buổi party vui vẻ quay cuồng mà cúp nhanh điện thoại trước lời dặn của mẹ, cuối tuần nhớ về nhà mẹ nấu mấy món ăn con thích, về thăm cha đang bệnh động viên tinh thần người đang ngóng đứa con xa. Người ta vội mà quên mất mẹ cha đã già, không biết tới tiếng thở dài nặng trĩu của mẹ cha khi nghe tiếng tút dài vọng lại.

Người ta vội nên vô tình trượt qua đứa bé gầy gò, đen nhẻm ánh mắt rượi buồn với xấp vé số còn dày trên tay.

Người ta vội với trò game hấp dẫn, với những tin hot trên mạng mà ơ hờ bằng lời chúc sinh nhật thậm chí viết tắt trên wall facebook, bỏ quên thói quen nhắn tin, gọi điện chúc mừng hay đến gặp mặt. Cũng nhờ facebook nhắc nhở người ta mới nhớ, nếu không chắc ngày sinh nhật ai đó cũng rơi vào một miền lãng quên với đời sống ảo cùng với những yêu thương, quan tâm chân thành dần rơi rụng.

Người lớn vội với công việc, với tính số lượng like và share mà bỏ mặc con trẻ cho ipad, smart phone đến nỗi trẻ con gặp nhau cũng chỉ chúi đầu vào màn hình chứ không mừng vui trò chuyện hay hồn nhiên trong những trò chơi thơ trẻ. Người ta vội với những cuộc chuyện trò trên mạng ảo, trả lời những câu bình luận, vội vã với bao sự hấp dẫn của thế giới giải trí mạng mà thiếu hụt thời gian trò chuyện tâm tình, gặp nhau. Người ta mải mê với màn hình máy tính, ipad, điện thoại mà quên nhìn vào mắt nhau khi cà phê gặp gỡ, vô tình biến mình thành một thế hệ cúi đầu chẳng còn thời gian cho các trang sách mở mang tâm hồn trí thức.

Người ta vội vã với thật nhiều lý do, biện hộ để hững hờ bỏ quên những quan tâm, yêu thương chân thành cần dành cho nhau.

Cuộc sống cứ trôi và mọi người vẫn cứ mỗi ngày đi qua vội vã, không nhận ra mình cần chậm lại một chút để cảm nhận, sẻ chia, để lắng mình…

Quốc Thịnh

 

 

 

Tags:

Bài viết khác

Truyện ngắn: Vòng quay cuộc đời…

Nhìn giỏ đồ sơ sinh xếp gọn phía cuối giường, mẹ tôi giật mình thảng thốt: “Thế mày sắp ở cữ à? Thế mấy hôm nữa? Thế bố nó đâu?”. Tôi biết sau những câu hỏi liên tục ấy, thế nào mẹ cũng khóc, thế nào cũng “ối giời ôi, con ơi là con, sao mà dại dột thế này…”. Tôi gắng nhịn cơn đau, ngồi lên nói với mẹ: “Con chửa hoang đấy, bố thằng bé đi xa rồi. Mẹ đừng hỏi nữa, giúp con nằm một chỗ một thời gian, mọi thứ con đã chuẩn bị đầy đủ cả…”

Câu chuyện gia đình: Khen chê thế nào cho đúng

Trong cuộc sống vợ chồng, một lời khen đúng lúc sẽ làm cho bạn đời của mình thêm yêu mình hơn. Một lời chê khéo chẳng những làm cho bạn mình tiến bộ, sửa chữa thiếu sót mà còn thêm cảm phục mình.

Tản văn: Về thăm quê ngoại

Có hàng trăm con đường. Có con đường đưa ta lên non cao, đưa ta về biển rộng. Có con đường dẫn ta qua những miền quê, đưa ta tới thăm nhiều xứ sở. Có con đường rải nhựa thật êm, hai bên đường lung linh đèn sáng. Nhưng không gì thân thương bằng con đường xóm nhỏ đưa ta về quê ngoại yên bình.

Truyện ngắn: Mùi của vợ

Anh không thích mùi của vợ mình, tạm gọi đó là “mùi của bếp núc”. Mùi này hỗn hợp từ những mùi vị như: cá, mắm; mùi sữa chăm con; mùi dầu gió đau bệnh, mùi mồ hôi của con người; cộng thêm những “mùi vị gia đình” như: cằn nhằn, nhăn nhó, nói năng không ngọt ngào như hồi mới yêu nhau.

Tản văn: Góc nhỏ trong tôi

Đó là một góc cà phê nào đấy cùng bạn bè hay người thân vào những buổi tối cuối tuần. Cái góc nhỏ ấy cũng hay lắm. Không phải nghe nhạc sống thì lắng mình trong không gian riêng biệt ở một gallery thu nhỏ của ông chủ quán. Ở đó, dăm ba chiếc mô tô cũ được chủ quán trưng bày ở mỗi góc, ghi dấu một thời trai trẻ, một thời gió bụi phong trần.

Câu chuyện gia đình: Dạy con

Anh làm phục vụ cho một nhà hàng, mỗi ngày 3 ca, tuy vất vả nhưng dù sao cũng ở trong mát, ăn mặc sạch sẽ, còn hơn phải về quê làm ruộng, chân lấm tay bùn. Hơn nữa, anh bao năm ở phố, giờ về quê ăn bám cha mẹ, bà con lối xóm lại cười cho!

Tạp văn: Thèm một lần về với đồng quê

Có những chiều thật mệt mỏi, phố người đông và còi xe inh ỏi, tan việc chỉ muốn chạy thẳng về nhà. Những chiều như thế, lại muốn về giữa đồng quê, ngồi trước ngõ nhà mà hóng gió ngoài sông thổi vào mát rượi, lang thang ra bờ kênh nghịch nước với đám trẻ chăn trâu. Ở mãi nơi thành phố tất bật, những chiều quê yên bình cứ thế xa dần…

Tạp văn: Miền quê thương nhớ

Miền quê thương nhớ ấy luôn trong tâm trí tôi. Dai dẳng và âm ỉ. Những lúc nhớ nhung như thế, chỉ có một cách duy nhất: Về. Phải về thôi!
Top