banner 728x90

Tản văn: Ngôi nhà xưa nhiều kỷ niệm

02/03/2025 Lượt xem: 2579

Nhà là mái ấm, là nơi ta gắn bó, trở về sau những bước chân mải mê vươn ra dài rộng, sau lạc lõng muôn chặng đường mê say cần một chốn nghỉ chân. Chiều nay, tôi trở về mái nhà xưa, lòng xốn xang bao nỗi niềm giấu kín.

Tuổi thơ của tôi trải qua những tháng ngày êm đềm, dịu dàng muôn kỷ niệm bên ngôi nhà đơn sơ của ông bà. Ông mất, cậu đón bà về chăm sóc cho nguôi ngoai buồn thương khi nhìn cảnh nhớ người. Ngôi nhà một mình đứng đó lặng lẽ ghim giữ kỷ niệm. Đã rất lâu, tôi mới có dịp quay trở lại chốn cũ, lòng thầm reo những nhịp hân hoan, hồi hộp khi chạm vào ký ức xen lẫn xa xót bởi phong rêu mưa nắng thời gian bao trùm lên từng mái ngói, nếp cỏ.

Đôi chân tôi chầm chậm bước vào lối cổng, cỏ dại xen lấn, tràn lan trên từng kẽ đất. Cánh cổng gỗ đang dần dần mục nát gió sương. Tôi như thấy bóng của ông ngoại đang mỉm cười hiền từ lúc cầm kéo cắt xén, chăm chút cho rặng hoa râm bụt. Tôi bé xíu, lon ton đứng bên cạnh hỏi ông muôn vàn câu hỏi. Hễ nhận được câu trả lời này, tôi lại nảy ra câu hỏi khác. Vậy mà chẳng bao giờ ông cáu gắt, ông vẫn luôn nhẫn nại, từ tốn giải thích từng thắc mắc cho đứa cháu nhỏ.

Đôi tay chưa đủ sức để cầm kéo cắt lá, tỉa cành nên tôi ngoan ngoãn gom lá gọn gàng giúp ông. Hễ chán, tôi lại quay ra hái những bông hoa râm bụt, xé cánh tạo thành những chiếc cần câu rồi câu cá bằng chính những cánh hoa mình vừa ngắt ra. Có lúc tôi thích thú hút mật ngọt từ bông hoa, nghe vị lìm lịm chảy vào, tan dần. Chỉ với những bông hoa râm bụt cùng trò chơi giản dị ấy đã đủ thắp đỏ tuổi thơ trong veo, ngọt ngào của tôi.

Bên chái nhà, chiếc chõng tre nằm đó đơn côi đợi bao hình bóng thân quen. Những ngày nắng nóng, những đêm hè gió lộng, trăng sáng vằng vặc trên đầu, tôi thảnh thơi nằm bên ngoại nơi chiếc chõng tre, dần dần đi vào giấc ngủ trong những câu chuyện kể của bà.

Cây mít già bên hiên xòa bóng mát, thơm hương dậy mùi mời mọc. Tôi theo ông ra vườn thăm mít, hái trái mít xuống cùng thưởng thức. Thích nhất sau khi ăn mít chín, bà lại khéo léo chế biến món nhút từ xơ mít. Tôi tưởng tượng bà đã phù phép tạo nên món bánh cực kỳ đặc biệt, vàng ươm, hấp dẫn. Bà ướp xơ mít chín rồi thái thành từng miếng hình chữ nhật. Chỉ như vậy cùng với nồi canh mồng tơi nấu tép, bát cà pháo mà tôi ăn cơm rất ngon lành trong cái nhìn âu yếm, nụ cười hiền từ chan chứa yêu thương của ngoại.

Tôi cứ thế chìm đắm cùng chuỗi ký ức ngày xưa rưng rưng thương nhớ. Tiếng tắc kè vang lên đánh thức. Ngỡ ngàng, vui mừng. Phải chăng đó là anh bạn thuở nhỏ của tôi vẫn náu mình trên mái nhà? Tiếng tắc kè như âm thanh quen thuộc mỗi ngày đầy thân thương với tôi. Âm thanh ấy phủ lên ngôi nhà lớp áo bâng khuâng, xưa cũ, thấm đẫm sương khói thời gian. Tôi vẫn thường cùng ông bắt mối, bắt côn trùng cho chú tắc kè ăn, chăm chút nó như người bạn thân thiết. Lòng tôi xôn xao, hân hoan khi bắt gặp tiếng tắc kè như hội ngộ người thân năm cũ.

Mái ngói trầm mình mưa nắng, ủ sắc tháng năm rêu phủ. Nhánh hoa nhài vẫn tỉ mẩn nở hoa, bung hương. Tôi thèm quá khoảnh khắc ngồi cùng ông học đánh cờ, hít hà và chậm rãi tận hưởng chén trà ướp hương hoa nhài. Bà bưng ra cho hai ông cháu bát chè nhuốm hương nhài thoang thoảng.

Tôi đang lạc bước đi tìm bình yên nhung nhớ từ tận trong tiềm thức. Tìm lại mình nơi da diết yêu thương ngọt lành, nơi bóng nắng khẽ khàng chen qua tàng lá đậu xuống mảnh sân bà phơi khoai, phơi sắn. Tìm lại bâng khuâng nơi giếng nước mát lành, nơi lũ chim se sẻ líu chíu tìm mồi trên cành ổi trong vườn...

Tiếng chiều rơi thảng thốt giữa ngày trôi khi tôi đứng đây tìm lại mình trong bóng dáng ngôi nhà xưa nồng nàn kỷ niệm…

Kim Phụng

 

 

 

Tags:

Bài viết khác

Truyện ngắn: Bó hoa thạch thảo

Chuyến công tác kết thúc sớm hơn dự định hai ngày, chị về nhà mà không gọi điện báo trước. Cửa khóa im ỉm, giờ này chắc anh đang ở bệnh viện, bé Thảo chơi bên nhà bà ngoại. Chị nhẹ nhàng mở cửa bước vào. Thấy nhà cửa gọn gàng, sạch sẽ chị thở phào nhẹ nhõm.

Tạp văn: Mẹ sẽ về quê

Chiều nay, mẹ gọi điện giục con đặt vé máy bay cho mẹ về quê. Nghe giọng mẹ có vẻ buồn, con cảm thấy bất an nên đánh liều hỏi: “Có đặt vé khứ hồi không hả mẹ?”. Mẹ im lặng không trả lời.

Truyện ngắn: Nhặt của rơi

Tiếng reo của nó làm tôi run bắn người. Ông bà kia cũng phát hiện thấy nó. Thằng Hòa lùi lại định chạy nhưng không kịp. Ông kia mừng rỡ lao vào ôm chầm lấy nó cười tít. Tôi nhìn dưới chân ông bà kia: chiếc thúng và bao tải rách vẫn còn nguyên. Trên thúng là chiếc mẹt bày hương, hoa, tiền vàng mã… Có lẽ ông ta đang xếp dở những tập tiền vàng âm phủ cho vào bao tải rách để dọn hàng về...

Câu chuyện gia đình: “Bài học chốn nhà hàng”

Cũng như mọi lần, Hùng phóng chiếc xe Mercedes bóng loáng phanh két trước cổng nhà hàng Tuyết Nhung. Chẳng cần khóa xe, anh giao chìa khóa cho nhân viên bảo vệ rồi chọn một chiếc bàn kín đáo nằm sâu bên trong để ngồi. Phong cách “ga lăng” của anh làm cho nhiều em tiếp viên ở đây phải “nể” và muốn gần gũi…. Dù mới chỉ đến đây vài lần, nhưng chủ quán hiểu rất rõ tính tình của anh, liền nháy mắt ra hiệu cho Thủy, (một tiếp viên xinh đẹp) ra tiếp.

Truyện ngắn: Hạnh phúc của mẹ

Đứng bên ngoài khán phòng mà tim mẹ đập liên hồi, cố lắng nghe tên con gái mẹ được xướng lên thật dõng dạc, tưởng tượng cảnh con từng bước chạm vào chiếc bục trao bằng cử nhân. Có lẽ do mẹ đã mơ về ngày hôm nay quá nhiều, nên dù chỉ được nhìn con qua tấm kính mờ trên cánh cửa, nhưng những hình ảnh của con trong khoảnh khắc ấy vẫn hiện rõ mồn một trong tâm trí mẹ.

Tản văn: Kỷ niệm vùng quê mùa lũ

Mùa lũ. Đó là những ngày nằm cuộn mình trong chăn chiếu, nghe mưa dầm dề cả ngày mà không biết chán. Má biểu:"Trời ni không có đi chợ được, đợi ba mày bắt cá về nấu".

Truyện ngắn: Một buổi thi

Thùng!... Thùng!... Thùng!... Tiếng trống trường báo hiệu giờ thi bắt đầu. Cô Hồng cầm đề thi lần lượt đi phát cho các bàn rồi chậm rãi đọc lại một lượt cho các thí sinh soát lại. Những cái đầu cúi gầm xuống mặt bàn, tiếng thở phào nhẹ nhõm xen lẫn tiếng chặc lưỡi đầy vẻ lo âu… Phòng thi bỗng chốc xôn xao hẳn lên rồi trở lại cái không khí im ắng ban đầu của nó. Cô Hồng quan sát Linh khá lâu, bất giác cô nhớ lại thời học sinh của mình…

Câu chuyện gia đình: Khi vợ hơn chồng

Từ xưa đến nay, mọi người vẫn quan niệm: “Người đàn ông là trụ cột trong gia đình”. Đàn ông là chỗ dựa của phụ nữ. Chính vì vậy mà quyền “lãnh đạo”, “chỉ huy” bao giờ cũng thuộc về các ông chồng. Ngày nay, cùng với sự tiến bộ của xã hội, thực hiện quyền bình đẳng nam nữ nên nhiều chị em đã vươn lên giữ các vai trò địa vị quan trọng của xã hội, làm chủ gia đình và thành đạt trong việc tiếp thị tri thức khoa học kỹ thuật, nên nhiều chị hơn hẳn các đức ông chồng.
Top