banner 728x90

Tản văn: Con dế tuổi thơ

11/03/2025 Lượt xem: 2725

Đã từng sống ở làng quê, mấy ai khi ra đi mà không nhớ, không mang theo những hình ảnh êm ái nơi quê nhà vào những mùa trăng? Với tôi, vầng trăng đã in đậm trong ký ức tuổi thơ, để rồi dù về sống nơi phố thị rất lâu, nhưng mỗi khi bắt gặp, lòng lại rộn lên bao nỗi nhớ.

Quê tôi nằm bên dòng sông Cái, hai bên bờ là những nương bắp, những vườn cây, bờ tre xanh thẳm. Vào những đêm trăng, cả khúc sông dài bỗng đổi màu, trông giống như một dải lụa mềm uốn lượn về xuôi. Rồi thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ thổi qua làm cho mặt nước bất ngờ xao động, tạo nên những mảng sóng như những chiếc vảy cá khổng lồ lấp lánh ánh bạc. Bến sông vào những đêm trăng cũng luôn chộn rộn hơn ngày thường, vì có trăng sáng nên người trong làng thường đi làm về muộn hơn và ra sông tắm giặt cũng muộn hơn. Thỉnh thoảng, có một chuyến đò dọc đi lên miền thượng nguồn, hoặc ngược lại, để tránh nắng, giờ đây mới chạy dọc theo sông với ngọn đèn dầu trong khoang thuyền lúc mờ, lúc tỏ trông rất nên thơ.

Những con đường làng, vào những đêm như thế, dưới ánh trăng chỗ nào trông cũng huyền ảo. Từng bụi cây, bờ cỏ, tất cả như được tắm ánh vàng. Những chàng trai, cô gái đến tuổi hẹn hò dường như cũng đợi vào dịp này, bước giữa màu trăng, tìm cách gặp nhau ở đâu đó để bày tỏ lòng mình. Còn đối với bọn trẻ con chúng tôi, ngày xưa, những đêm trăng lên được coi như những đêm hội. Chúng tôi tụm năm, tụm ba ở những mảnh đất trống để hát ca và sau đó cùng chơi đủ trò, nào rồng rắn, trốn tìm. Cũng có những hôm, chúng tôi theo bà lên chùa dâng hương và rồi ra về trong cảnh tiếng chuông đang ngân dài, lan ra dưới ánh trăng.

Làm sao quên được hình ảnh vào những đêm trăng, để lúa cấy kịp mùa, cha mẹ tôi đã cong mình bên hai đầu dây của chiếc gàu giai, múc từng gàu nước sóng sánh từ thửa ruộng thấp, đổ lên thửa ruộng cao. Làm sao có thể kể hết về những đêm trăng ở quê khi cánh đồng vừa gặt, khi lúa thóc đầy bồ và tiếng chày giã gạo trên sân nhà ai sau những bờ tre từng hồi thùm thụp, đều đều, xen lẫn những tiếng cười trong veo…

 Trăng quê, tôi nhớ, có một đêm ngày xưa nào đó, cô bạn nhỏ trong xóm đang cùng vui đùa, bỗng dưng nũng nịu, nhờ tôi bắt giùm con dế đang gáy ri ri trong đám cỏ non. Con dế khôn ngoan, có tiếng động liền lặng im và lại gáy từng tràng khi tôi bước ra xa. Cứ thế, con dế đã làm tôi bối rối. Để rồi tôi chỉ đưa cho em hai bàn tay không, đêm về lại nằm mơ thấy mình đang quờ tay trên vạt cỏ…

Lên làm việc ở thành phố với bao bận bịu, mấy ai còn nghĩ đến trăng. Tôi cũng vậy. Nhưng hôm qua cùng mấy anh chị trong cơ quan đi công tác về, khi ngang qua cánh đồng rộng, giữa cảnh trăng bàng bạc, bỗng dưng chạnh lòng, liên tưởng đến những hình ảnh ở quê nhà. Khúc sông Cái chảy ngang qua làng tôi chắc bây giờ đang lấp lánh ánh vàng. Miên man, tôi nhớ chuyện con dế gáy trong bụi cỏ non, dù rằng cô bé cùng xóm ngày xưa vừa báo tin mình lần đầu tiên được làm bà ngoại. Miên man, tôi nhớ… Rồi chợt nhớ đến mấy câu thơ trong bài “Trăng quê” của nhà thơ Từ Kế Tường mà tôi đã thuộc lòng:

Có một vầng trăng vàng thẳm tuổi thơ tôi/

Những đêm trốn tìm cùng bạn bè thời tuổi nhỏ/

Vầng trăng trên cao không với tới được bằng thương nhớ/

Nên năm tháng qua mau, trăng cứ khuyết dần…

 

Hồng Phúc

 

 

 

 

Tags:

Bài viết khác

Tạp văn: Thèm một lần về với đồng quê

Có những chiều thật mệt mỏi, phố người đông và còi xe inh ỏi, tan việc chỉ muốn chạy thẳng về nhà. Những chiều như thế, lại muốn về giữa đồng quê, ngồi trước ngõ nhà mà hóng gió ngoài sông thổi vào mát rượi, lang thang ra bờ kênh nghịch nước với đám trẻ chăn trâu. Ở mãi nơi thành phố tất bật, những chiều quê yên bình cứ thế xa dần…

Tạp văn: Miền quê thương nhớ

Miền quê thương nhớ ấy luôn trong tâm trí tôi. Dai dẳng và âm ỉ. Những lúc nhớ nhung như thế, chỉ có một cách duy nhất: Về. Phải về thôi!

Tản văn: Đầm sen hồng An Lạc

Hôm ấy trời nóng lắm. Nắng đốt bơ phờ ngọn cây và bằng lăng cũng đã lạc màu. Những mảng kính loa lóa trong các tòa nhà cao tầng buổi trưa - cái màu mà dẫu đến từ một thành phố miền Trung, tôi vẫn nghĩ, mình sẽ lạc mất nếu bay như chim, không thì cũng đâm sầm vào vách đứng có hàng chữ màu mè nào đó.

Truyện ngắn: Số phận

Anh giỏi giang, chị xinh đẹp, nhưng cưới nhau được mấy năm vợ chồng lại chia tay. Tòa phán quyết, hàng tháng anh có nhiệm vụ chu cấp tiền cho chị nuôi con. Luật là thế, song anh có vợ mới, cuộc sống cũng khó khăn, có lúc anh dành dụm đưa chị một ít, có lúc không. Chị im lặng và cũng không biết làm sao hơn.

Tản văn: Mùa sứa tươi

Buổi sáng đi chợ sớm, bất chợt tôi nhìn thấy một thau sứa nhỏ nằm lẻ loi bên cạnh những thúng cá tươi. Cô bán hàng nói, mẻ sứa này mới đưa vào bờ sáng nay đó. Những con sứa tươi rói, mập mạp còn đẫm nước, cát biển với mùi tanh nồng đặc trưng đầy gợi nhớ.

Truyện ngắn: Biển trong cô…

Thực ra cô thích biển lắm, nhưng không phải là biển ở những chỗ đông đúc, nhộn nhịp với cơ man người là người. Biển mà mỗi khi cô nghĩ đến thường là những nơi thênh thang sóng. Nơi mà cát thật mịn và không nhiều lắm dấu chân người.

Truyện ngắn: Ký ức tuổi thơ

Ký ức tuổi thơ tôi là cây chùm ruột. Trong mảnh sân trước căn nhà nhỏ mẹ tôi mua hồi đó luôn mát rượi bởi bóng mát của một cái cây rất lạ. Nhờ những tán lá sum suê của nó nên ánh nắng chói chang của những ngày hè dịu đi rất nhiều. Khoảng sân râm mát dưới gốc là chỗ cho bọn trẻ chúng tôi tụ tập chơi bắn bi, chơi đồ hàng…

Truyện ngắn: Món nợ

Hơn mười năm trước, hồi đang là sinh viên đại học, suốt 4 năm học hắn đều ăn chịu xôi sáng ghi sổ trong con hẻm gần trường. Được cái lúc nào hắn cũng ăn một lần 2 đĩa, lại luôn miệng má má con con nên bà bán xôi thường khuyến mãi riêng cho miếng cháy to bằng nửa bàn tay.
Top