banner 728x90

Tản văn: Ẩn mình trong sâu thẳm

07/04/2025 Lượt xem: 2600

Ở một nơi xa lắm, sâu lắm... Nơi ánh nắng lúc đang trưa nóng nhất, mạnh nhất cũng chỉ lờ mờ chạm đến và làm phảng lên chút ánh xanh ngời ngợi của nhành rong nhỏ màu ngọc lam.

Ở đâu đó trên kia - những ồn ào náo động do cuộc sống gấp gáp của con người, những con sóng bạc đầu ào ào vỗ đập, những làn bụi mù trời, hay những luồng khói của nhà máy công xưởng lô nhô dọc ven biển cũng không hề động đến nhành rong. Nó nằm đó, yên bình nơi góc sâu của mình, và không có ý định, cũng như không thể trồi lên.

Có đôi lúc, dòng hải lưu dịch chuyển, khiến nó khẽ vươn mình, xoải dài theo dòng chảy... Thoảng qua thôi, rồi lại dịu dàng bình lặng.

Vậy mà cũng có khi hải lưu vặn thắt, quằn quại trong cơn địa chấn ngầm. Đáy biển sôi sục, gào thét trong nỗi khao khát khôn nguôi về một bến bờ êm ả chở che.

Nó vẫn im lặng, kiêu hãnh, đơn độc. Và bướng bỉnh bám chặt lấy tảng san hô màu đỏ đang phập phồng những nhịp đập điên cuồng mà không ai biết được... Và cũng chỉ có dải san hô ấy chứng kiến những vặn thắt quặn mình của nó khi cố gồng lên để không bị cuốn trôi hay nổi lên trên.

Đã có lúc nó muốn bứt ra, muốn lay lả chờm mình theo dòng chảy đang sôi sục trong đáy nước; muốn đòi cho mình ánh nắng ấm áp trên cao - thứ ánh nắng từ ngàn đời nay vẫn vô tư, trầm lặng mà dịu dàng vô cùng trong tâm trí của nó. Nắng đã cho nó biết thế nào là êm dịu, chở che, vỗ về ấm áp thân thương.

Nó chẳng hề than thở. Dù là khi những con sóng bạc đầu ào ạt vỗ bờ hay những cơn địa chấn ngầm đâu đó, nó vẫn mềm mại vũ điệu của riêng mình: mướt xanh, óng ả…

Và biển cả muôn đời vẫn thầm ru nó như thầm ru bao nhiêu kiếp rong rêu...

Phúc Nguyên

 

 

Tags:

Bài viết khác

Tản văn: Nhớ mùa mía năm xưa

Ai đã từng sống ở vùng quê trồng mía chắc chắn sẽ biết đường non là gì, và bánh tráng nhúng vào đường non, khi ăn sẽ thấy nó ngon thế nào. Với tôi, mỗi lần đi qua những vùng trồng mía, trước mắt lại hiện ra hình ảnh cái chòi ép mía, nấu đường nằm trên mảnh đất nhỏ bên con đường ở đầu thôn cùng bao hình ảnh đầy yêu thương lúc mình còn bé.

Tạp văn: Ký ức chợ quê

Chợ quê xưa ở làng tôi có thể nhóm họp trên mặt đê, ở bãi đất trống, ven đường, hay giữa đình làng... Chợ quê chỉ có dăm cái lều thấp lợp rạ mỏng, vài dãy quán ngói... mà hầu hết người mua, người bán đều đứng hoặc ngồi giữa trời, nó chỉ sôi động, ồn ào một chốc lúc buổi sáng hay chiều hôm, rồi lại tan chợ.

Tản văn: Mùa đông in dấu tuổi thơ

Những cơn mưa mịt mù của mùa đông làm những gốc rạ vừa gặt xong nhanh chóng đâm chồi. Trong mưa, chồi lúa vẫn vươn lên xanh mướt. Còn anh em tôi có cơ hội đeo lủng lẳng cái giỏ bên hông, lội ruộng mà bắt ốc, bắt cua.

Truyện ngắn: Chuyện xưa

Quán bán đồ ăn vặt của Gái nằm ở mé sân trường đã hơn 20 năm. Hồi xưa, quán này của má chú Hai Rằng. Ngày nào bà cũng dọn ít bánh kẹo, trái cây, bắc thêm cái võng dưới gốc đa, nằm đong đưa cho mát. Ai tới mua phải kêu thiệt to… vì tai bà điếc. Mỗi bữa, bà lời được vài trăm, đủ tiền ăn trầu và cho mấy đứa cháu nội ít bánh kẹo.

Phân tích truyện ngắn “Quê hương” của tác giả Đào Quốc Thịnh - Giáo án của nhóm giáo viên trường chuyên ĐHSP Hà Nội

Hành trình sống của mỗi con người chúng ta đều có muôn nẻo đường để đến, vạn điểm dừng đặt chân, trăm cảnh đẹp cần khám phá, nhưng phải chăng sẽ chỉ có một quê hương mà trở về trong lòng mình như mạch nước nguồn chảy muôn đời không dứt.

Tản văn: Một buổi chiều rơi…

Có một ngày lạc lõng nơi chốn xa, lòng chợt khắc khoải nhớ về những buổi chiều đã níu giữ trong tim…

Tản văn: Hoa lau

Cuối tuần, vào quán cà phê nhìn thấy cành hoa lau khô trang trí trên vách tường, trong lòng chợt ùa về những ký ức tuổi thơ. Ở vùng trung du miền Trung quê tôi, bây giờ hoa lau đã bung trắng sườn đồi. Trong hơi thu hiu hắt, màu lau trắng như mái tóc của mẹ một đời cơ cực, vương vất buồn như làn khói thuốc của cha ngồi bên hiên nhà ngóng con từng ngày!

Truyện ngắn: Ngày ấy…đâu rồi

Mỗi năm, sau ngày 23-10 âm lịch, chuồn chuồn bắt đầu tung cánh bay thiệt cao giữa tầng trời xanh thẳm, hoa bìm bìm nở trắng cả bến sông, cò, vạc, bói cá, bồ nông tìm về đậu đầy trên bụi tre cao vút, có nghĩa là trận lụt cuối cùng đã theo nguồn ra biển bạc, để lại hai bên bờ lớp bùn non nứt nẻ, khô sần như đồng ruộng vào mùa hạn. Đó cũng là lúc tôm tép trong hang chui ra đẻ con, đỏ rực khúc sông quê. Ba lôi mấy cái nơm nhuộm đầy muội khói trên chái bếp, ngâm dưới bến sông, kỳ cọ cho sạch.
Top