banner 728x90

Cuộc sống như dòng sông

18/03/2025 Lượt xem: 2655

 

Ngày xuân con én đưa thoi…

Sau mấy ngày quây quần, đoàn viên trong mái ấm gia đình, hàng vạn người lại giã từ ông bà, cha mẹ, bồng bế, dắt díu nhau về nơi học tập, công tác. Bắt đầu những chuyến xe chật kín khách, những chuyến bay chậm hàng giờ, những chuyến tàu tăng cường, nối toa nặng nhọc… Thêm một cuộc chia tay để hẹn năm sau mới gặp lại.

Căn nhà đang ríu rít thoắt trở nên vắng lặng, cái im ắng cố hữu của cả năm trông ngóng. Người mẹ nào cũng cố nhét thêm vào hành lý của con mấy món quà quê, mặc cho con phụng phịu “thôi mẹ ơi, chật quá rồi, con mang vậy gãy lưng mất”... Tấm lòng mẹ muốn gửi con cả một góc quê thương nhớ.

Đứng lặng sau hàng cau trước ngõ, có những bà mẹ lặng lẽ ngóng ra đường. Trong nhà, ông bà nội đang ngẩn ngơ cầm trên tay chiếc khăn của đứa cháu nội còn thơm mùi sữa bỏ quên. Còn chút hơi của đứa cháu vương lại càng làm dày thêm nỗi nhớ. Thằng cu con mới vừa bi bô tập gọi nội đây, vậy không biết Tết sau về liệu nó có còn nhớ mặt nội không?

Những ngày sau Tết, sao càng thấy thương những ngôi làng miền Trung. Những ngôi làng trong Tết rộn rã tiếng nói cười của đám cháu con học tập, kiếm sống nơi đất khách, bươn bả trở về sum họp với gia đình sau cơn bão mới trước Tết đây thôi, các địa phương trong cả nước từng đoàn về đây cứu trợ... Vui như Tết để rồi thoắt một cái lại vắng lặng như cả năm vắng lặng. Những căn nhà chỉ còn lại bóng người già. Ngoài đồng, mấy cô cậu tranh thủ chăn trâu khi chưa phải đến trường, mắt cũng dõi theo những đoàn xe đang tấp nập xuôi về Nam trên Quốc lộ. Để rồi mấy năm nữa thôi, những cô cậu lại nhập vào đoàn xe đông đúc ấy...

Cuộc sống như dòng sông trôi mải miết. Những nhớ thương tạm gửi lại nơi quê nhà. Để rồi đến mùa xuân tới, những bà mẹ lại trông ra ngoài hiên nắng, chờ mong những đứa con xa nhà, như trong lời bài hát “Mùa xuân gọi” của nhạc sĩ Trần Tiến viết về mùa xuân…

Hồng Phúc

 

Tags:

Bài viết khác

Tạp văn: Đâu rồi những tiếng rao đêm

Ngày đầu đến Huế trọ học, tôi thích thú khám phá thế giới hàng rong ở xứ này, từ các loại bánh bèo, bánh nậm, bánh bột lọc đến chè, bánh canh, bún hến, trứng lộn, bánh bao… Có bao nhiêu thứ hàng rong là có bấy nhiêu tiếng rao gọi mời.

Tạp văn: Sống vội

Tôi vẫn thường có thói quen ngồi một mình nơi góc quán cà phê cạnh ngã tư đèn đỏ và lặng lẽ ngắm người người cùng xe cộ ào ạt trôi đi mỗi ngày. Cho mình chậm lại một phút giây mới thấy con người và đời sống xung quanh dường như đang lao đi quá vội.

ĐỀ THI GIỮA KỲ 2 MÔN NGỮ VĂN LỚP 10 (năm học 2024 - 2025)

Đào Quốc Thịnh bắt đầu viết văn, viết báo từ năm 1996 với nhiều thể loại: truyện ngắn, phóng sự, ký sự. Ngoài ra ông còn viết kịch bản phim tài liệu. Gần 30 năm cầm bút, ông có gần 50 truyện ngắn, trong đó có cả truyện ngắn viết cho thiếu nhi và hàng trăm tác phẩm báo chí có giá trị.

ĐỀ THI KHẢO SÁT CHẤT LƯỢNG MÔN NGỮ VĂN LỚP 9 (năm học 2024 - 2025)

Đào Quốc Thịnh được biết đến với phong cách sáng tác chân thực, sắc sảo và tinh tế. Ông thường sử dụng ngôn ngữ đơn giản, gần gũi với người đọc để truyền tải những thông điệp sâu sắc về con người và xã hội.

Tản văn: Nhớ mùa mía năm xưa

Ai đã từng sống ở vùng quê trồng mía chắc chắn sẽ biết đường non là gì, và bánh tráng nhúng vào đường non, khi ăn sẽ thấy nó ngon thế nào. Với tôi, mỗi lần đi qua những vùng trồng mía, trước mắt lại hiện ra hình ảnh cái chòi ép mía, nấu đường nằm trên mảnh đất nhỏ bên con đường ở đầu thôn cùng bao hình ảnh đầy yêu thương lúc mình còn bé.

Tạp văn: Ký ức chợ quê

Chợ quê xưa ở làng tôi có thể nhóm họp trên mặt đê, ở bãi đất trống, ven đường, hay giữa đình làng... Chợ quê chỉ có dăm cái lều thấp lợp rạ mỏng, vài dãy quán ngói... mà hầu hết người mua, người bán đều đứng hoặc ngồi giữa trời, nó chỉ sôi động, ồn ào một chốc lúc buổi sáng hay chiều hôm, rồi lại tan chợ.

Tản văn: Mùa đông in dấu tuổi thơ

Những cơn mưa mịt mù của mùa đông làm những gốc rạ vừa gặt xong nhanh chóng đâm chồi. Trong mưa, chồi lúa vẫn vươn lên xanh mướt. Còn anh em tôi có cơ hội đeo lủng lẳng cái giỏ bên hông, lội ruộng mà bắt ốc, bắt cua.

Truyện ngắn: Chuyện xưa

Quán bán đồ ăn vặt của Gái nằm ở mé sân trường đã hơn 20 năm. Hồi xưa, quán này của má chú Hai Rằng. Ngày nào bà cũng dọn ít bánh kẹo, trái cây, bắc thêm cái võng dưới gốc đa, nằm đong đưa cho mát. Ai tới mua phải kêu thiệt to… vì tai bà điếc. Mỗi bữa, bà lời được vài trăm, đủ tiền ăn trầu và cho mấy đứa cháu nội ít bánh kẹo.
Top