banner 728x90

Câu chuyện gia đình: Mẹ và nàng dâu

18/02/2025 Lượt xem: 2688

Nhà chỉ có một mẹ một con. Anh công tác xa nhà, mẹ sống một mình lủi thủi ở quê trông nom vườn tược. Đêm nằm, nghĩ thương mẹ bao năm cực nhọc nuôi con khôn lớn, anh chưa tận tay chăm lo được cho mẹ ngày nào. Anh cưới vợ, hy vọng vợ thương anh, nấu cho mẹ bữa cơm và chăm lo ngôi nhà nhỏ của mình.

Nhà có con dâu, mẹ vui mừng lắm. Mẹ bảo: “Thời mẹ làm dâu khổ sở, nên mẹ không muốn con dâu của mình khổ nữa”. Chính vì vậy, chị đi làm trưa về, nhà cửa gọn gàng, cơm nước mẹ đã nấu sẵn. Chị đi làm chiều về cũng thế. Lúc mới cưới về, chị cũng hay phụ mẹ việc nhà, song lâu ngày chị ỷ lại nên không quan tâm lắm.

Rồi anh chị có con, công việc không tên dồn thêm cho mẹ nhiều hơn. Anh thấy mẹ quần quật suốt ngày, nói: “Sao mẹ không nghỉ ngơi cho khỏe?”. Mẹ bảo: “Già rồi, làm cho giãn gân cốt, con à…”. Anh lo lắng: “Ở nhà vợ con có làm gì để mẹ buồn không?”. Mẹ tấm tắc khen ngợi: “Vợ con là một phụ nữ tuyệt vời…”. Nói rồi mẹ lẩn tránh đi chỗ khác như không muốn anh hỏi thêm việc đó nữa.

Anh làm việc trong quân đội, cuối tuần mới về nhà. Mỗi lần về, gia đình vui lắm. Có mấy bận anh cùng chị ra hiên ngắm trăng, anh hỏi: “Ở nhà mẹ có làm điều gì khiến em buồn không?”. Chị được dịp cằn nhằn: “Hôm bữa em đi làm về, không biết mẹ nấu ăn như thế nào mà mặn chát. Đi làm đã mệt, về nhà ăn uống còn mệt thêm…”.

Chị còn kể rằng: “Mẹ có cái tật ăn cơm xong dư thừa chút mắm, chút cá cũng đem cất trong tủ. Hôi lắm...”. Anh chậm rãi khuyên chị, thế hệ trước cuộc sống khó khăn nên đâm ra tằn tiện như thế.

Khuyên thì khuyên vậy, nhưng lòng anh rất buồn…

Thu Hương

 

Tags:

Bài viết khác

Tạp văn: Đâu rồi những tiếng rao đêm

Ngày đầu đến Huế trọ học, tôi thích thú khám phá thế giới hàng rong ở xứ này, từ các loại bánh bèo, bánh nậm, bánh bột lọc đến chè, bánh canh, bún hến, trứng lộn, bánh bao… Có bao nhiêu thứ hàng rong là có bấy nhiêu tiếng rao gọi mời.

Tạp văn: Sống vội

Tôi vẫn thường có thói quen ngồi một mình nơi góc quán cà phê cạnh ngã tư đèn đỏ và lặng lẽ ngắm người người cùng xe cộ ào ạt trôi đi mỗi ngày. Cho mình chậm lại một phút giây mới thấy con người và đời sống xung quanh dường như đang lao đi quá vội.

ĐỀ THI GIỮA KỲ 2 MÔN NGỮ VĂN LỚP 10 (năm học 2024 - 2025)

Đào Quốc Thịnh bắt đầu viết văn, viết báo từ năm 1996 với nhiều thể loại: truyện ngắn, phóng sự, ký sự. Ngoài ra ông còn viết kịch bản phim tài liệu. Gần 30 năm cầm bút, ông có gần 50 truyện ngắn, trong đó có cả truyện ngắn viết cho thiếu nhi và hàng trăm tác phẩm báo chí có giá trị.

ĐỀ THI KHẢO SÁT CHẤT LƯỢNG MÔN NGỮ VĂN LỚP 9 (năm học 2024 - 2025)

Đào Quốc Thịnh được biết đến với phong cách sáng tác chân thực, sắc sảo và tinh tế. Ông thường sử dụng ngôn ngữ đơn giản, gần gũi với người đọc để truyền tải những thông điệp sâu sắc về con người và xã hội.

Tản văn: Nhớ mùa mía năm xưa

Ai đã từng sống ở vùng quê trồng mía chắc chắn sẽ biết đường non là gì, và bánh tráng nhúng vào đường non, khi ăn sẽ thấy nó ngon thế nào. Với tôi, mỗi lần đi qua những vùng trồng mía, trước mắt lại hiện ra hình ảnh cái chòi ép mía, nấu đường nằm trên mảnh đất nhỏ bên con đường ở đầu thôn cùng bao hình ảnh đầy yêu thương lúc mình còn bé.

Tạp văn: Ký ức chợ quê

Chợ quê xưa ở làng tôi có thể nhóm họp trên mặt đê, ở bãi đất trống, ven đường, hay giữa đình làng... Chợ quê chỉ có dăm cái lều thấp lợp rạ mỏng, vài dãy quán ngói... mà hầu hết người mua, người bán đều đứng hoặc ngồi giữa trời, nó chỉ sôi động, ồn ào một chốc lúc buổi sáng hay chiều hôm, rồi lại tan chợ.

Tản văn: Mùa đông in dấu tuổi thơ

Những cơn mưa mịt mù của mùa đông làm những gốc rạ vừa gặt xong nhanh chóng đâm chồi. Trong mưa, chồi lúa vẫn vươn lên xanh mướt. Còn anh em tôi có cơ hội đeo lủng lẳng cái giỏ bên hông, lội ruộng mà bắt ốc, bắt cua.

Truyện ngắn: Chuyện xưa

Quán bán đồ ăn vặt của Gái nằm ở mé sân trường đã hơn 20 năm. Hồi xưa, quán này của má chú Hai Rằng. Ngày nào bà cũng dọn ít bánh kẹo, trái cây, bắc thêm cái võng dưới gốc đa, nằm đong đưa cho mát. Ai tới mua phải kêu thiệt to… vì tai bà điếc. Mỗi bữa, bà lời được vài trăm, đủ tiền ăn trầu và cho mấy đứa cháu nội ít bánh kẹo.
Top