banner 728x90

Truyện ngắn: Tình yêu biển

23/07/2025 Lượt xem: 2367

Nơi tôi sống là một làng chài ven biển. Tôi yêu biển bởi biển nuôi sống bao người, trong đó có gia đình tôi. Biển cho niềm vui, hạnh phúc và cả đau thương nhưng người ta vẫn một lòng ơn biển. 

- Em nghĩ gì mà trầm tư thế?

Anh vẫn thường hỏi tôi như vậy mỗi khi về phép và ngồi bên nhau.

- Em nghĩ về đảo xa. Về nơi ngày mai anh đến đó.

- Cũng như nơi này thôi em à. Khác chăng là nơi đó toàn lính là lính...

- Thế những lúc không phải canh gác thì anh làm gì?

- Đến với biển nhưng không phải để ngồi nhớ tình yêu mà là giăng câu thả lưới.

Anh nheo mắt láu lỉnh nhìn tôi, cười cười.

Gia đình chúng tôi nghèo, cái nghèo muôn năm cũ của đời dân chài, của đời sương gió, muốn thoát ra nhưng chẳng thể đành bám biển để sinh tồn. Ở đó, nỗi đợi chờ luôn dài hơn cả và mọi sự trở về đều là hạnh phúc của cả dân làng. Làng không có nhiều người học hành tới nơi tới chốn. Anh là người duy nhất tốt nghiệp trung học phổ thông và đang công tác ngoài đảo xa.

Ba tôi và ba anh là đôi bạn chài thân thiết, luôn chia sẻ gian lao cùng biển trong những lần biển được mùa rồi cả những mất mát đau thương.

- Ông ngồi thế thì không cảm được con cá rút mồi - Ba anh nói với ba tôi.

- Thòng hai chân qua thành tàu như ông chứ gì?

- Chỉ có cách đó thì ông mới có chỗ gác tay cần được chứ, mới nghe mồi động.

Vì là đêm, không có đèn soi thì chỉ còn cách câu chìm, nghĩa là câu không có phao nên sợi cước lúc nào cũng căng, chỉ cần con cá đội mồi lên hay dìm mồi xuống thì người câu đều dễ dàng nhận biết. Đó là tư thế mà ba tôi và ba anh ngồi câu và luôn bắt được những con cá lớn. Đó cũng là niềm vui của hai gia đình khi tàu về, bù lại những lúc lo âu đợi chờ của vợ và các con. Những lúc đó, người ta thường thấy những người phụ nữ dắt con đi dọc dài theo bờ biển, mắt nhìn ra khơi, buồn buồn. Rồi nỗi buồn ấy bật dậy thành tiếng khóc khi người ta khiêng ba tôi và ba anh lên bờ và chuyển nhanh đến bệnh viện. Hai đôi chân của hai người đã để lại dưới biển khi một tàu lạ đâm thẳng vào mạn thuyền của họ cũng một đêm trời tối như bưng.

- Tết này anh có về không? - Tôi hỏi anh.

- Đúng ra là anh được về nhưng anh nhường cho anh em khác.

- Thế anh không thương ông bà già sao?

- Có chứ, nhưng vài tháng nữa là anh xuất ngũ rồi, ăn thêm một cái Tết ở đảo anh thấy cũng hay.

Thì ra là thế. Tôi cười sung sướng vì tình yêu tôi chọn không lầm. Hình như anh cũng hạnh phúc khi thấy tôi cười bởi tiếng cười hầu như đã xa cách tôi từ khi ba mất đôi chân. Từ khi mọi lo toan trong gia đình đổ ập lên vai mẹ, và tôi cũng không có thể đứng nhìn. Tôi thành cô hàng cá từ đó. Cũng từ đó gia đình tôi và anh thương yêu nhau hơn, có bát canh ngon cũng chia ngọt, củ khoai cũng chia bùi. Còn anh thì luôn bên cạnh tôi khi không có gì để làm, giúp tôi những công việc nặng. Tình yêu của chúng tôi có lẽ cũng bắt nguồn từ những điều vu vơ như thế. Tôi cảm thấy yên ổn và hạnh phúc dù chúng tôi còn rất trẻ, dù chúng tôi chẳng có gì ngoài hai bàn tay trắng.

- Có một cơ quan trên thị xã đã đồng ý tiếp nhận anh khi anh xuất ngũ. Mình sẽ lên thành phố sống em nhé - Anh se sẽ thăm dò.

- Em biết rồi nhưng em không thể, em còn mẹ già, cha tật nguyền...

- Hoàn cảnh anh cũng thế.

- Anh có thể đưa ông bà lên đó chung sống với anh. Còn em thì không thể...

Anh đưa mắt nhìn về xa xôi. Tôi cũng thả hồn theo những con sóng rượt đuổi nhau rồi lặn mất khi chạm vào bờ. Hình như chúng đang chơi trò kiếm tìm. Giống như tình yêu của tôi và anh chăng, bởi tôi cũng thấy mình là con sóng, sẽ vỡ tan khi va vấp ngang trái cuộc đời. Hai dòng nước mắt tự dưng trào. Biển mênh mông quá còn tôi thì bé nhỏ. Chỉ duy nhất một tia hy vọng nhưng khá mỏng manh để cho tình yêu của tôi nắm níu vào, đó là câu nói của mẹ anh mà tôi nghe được:

- Đâu phải cứ là nhân viên nhà nước thì mới yêu nước hả con. Bám biển, giữ biển như cha con từng làm cũng yêu nước vậy. Đó là suy nghĩ của mẹ nhưng cũng là suy nghĩ của đa số dân làng chài này. Không có người mẹ nào muốn con vất vả nguy nan nhưng biển đã nuôi sống gia đình ta bao đời. Ơn biển biết làm sao trả nhưng tùy con, con phải tự quyết định tương lai của mình mà không phải ai khác.

Chiều xuống chậm, ánh nắng như còn bịn rịn không muốn giã từ những con sóng lao xao, nhấp nhô. Những con sóng nối đuôi nhau đi vào quên lãng để lại cho người ta nỗi nhớ da diết khi phải rời xa. Níu tay nhau đứng lên, bỏ lại sau lưng tiếng thì thầm của biển, tôi chợt nhận ra rằng con đường nào cũng có những lối rẽ không tên...

Phúc Nguyên

 

 

 

Tags:

Bài viết khác

Truyện ngắn: Long đong trên đường mưu sinh lập nghiệp

Bôn ba lập nghiệp..Không biết với hai mươi ba tuổi đời, người ta bảo tôi như vầy là hạnh phúc hay bất hạnh, may mắn hay rủi ro, khôn ngoan hay dại dột. Chỉ biết rằng hơn một lần, bàn tay lạnh cóng của tôi đã viết trên lớp tuyết phủ ở bến xứ người hai chữ: “cội nguồn”.

Truyện ngắn: Những vòng hoa

Tôi là sinh viên đi làm thêm. Một công việc khá đặc biệt: làm hoa tang ngay bên cạnh bệnh viện 108. Chủ tôi là bác Hoạch một thiếu phụ tuổi trung niên, tính hay lo chuyện thiên hạ. Nhưng cũng vì lẽ đó mà khách quen nhiều. Người ta ai cũng muốn mua hàng của người dễ chịu, biết quan tâm tới khách. Tôi học việc một tuần là có thể cắm hoa được rồi. Đơn giản lắm. Ngày ngày phải đối mặt với những cuộc ra đi vĩnh viễn, dù là gián tiếp, tôi cũng trở nên trầm tính nhiều.

Truyện ngắn: Nơi ấy ngoài đảo xa

Tàu hướng mũi ra khơi, bỏ lại tiếng ồn ào nơi bến cảng. Bến cảng không có cầu tàu, thay vào đó là thuyền thúng, sà lan làm phương tiện trung chuyển. Tự bao đời rồi bến cảng vẫn như thế, nhưng chưa có ai có ý định bỏ làng, bỏ bến để ra đi.

Tản văn: Bánh lá mít quê tôi

Hồi nhỏ, ở quê, tôi thấy nhà ông Trãi nghèo nhất xóm. Ngày hai buổi đi làm, với tính tình hiền lành, chăm chỉ, ông lại có tay nghề “đa năng” nên ai nhờ gì làm nấy, cả ngày vất vả có khi cũng chỉ được trả công bằng 5 lon gạo hoặc ít ký khoai lang, củ mì. Vợ anh, chị Hải mắt kèm nhèm, lại thêm bị bệnh khớp gối nên chỉ quanh quẩn trong nhà, ngoài bếp.

Tản văn: Chiếc áo tuổi thơ

Sáng sớm ra phố, trong làn gió cuối đông se lạnh, nhìn những chiếc áo ấm đầy màu sắc bỗng nôn nao nhớ những mùa đông xưa bên mẹ. Ngày ấy, mùa đông như lạnh hơn bây giờ, trẻ con nhà quê đứa nào môi cũng tím tái, chỉ có nụ cười hồn nhiên thường trực trên môi.

Truyện ngắn: Chia tay

Mùa xuân vừa đi qua cũng là lúc thành phố nơi nàng gắn bó thời ấu thơ tràn ngập ánh mặt trời. Hơi lạnh se se len lỏi trong gió cách đó mấy ngày, giờ không còn nữa.

Truyện ngắn: Tín hiệu tình yêu

Trông họ giống như một cặp tình nhân mới yêu nhau. Chứ yêu lâu, người ta chẳng được tình tứ đến thế. Cách sống của cặp này khiến cho người chung quanh bình phẩm bàn tán. Có người khen, cũng có người chê. Chị Việt nói: “Anh Tưởng với chị Viên đi đâu cũng có đôi, ăn gì cũng ngồi cạnh nhau, gắp thức ăn, chăm sóc cho nhau. Họ mê nhau chớ chẳng phải vợ chồng. Tình tứ đến thế là cùng! Vợ chồng mình chỉ mong được một phần mười như thế đã mừng rồi…”.

Truyện ngắn: Một mùa thu nữa trôi qua…

Hoàng hôn đang buông xuống bằng những tia sáng nhạt nhòa rơi rớt trên những rặng cây. Những con đường nồng nàn mùi hoa sữa đưa tôi đến quán cà phê quen thuộc. Giờ này, quán rất vắng. Tôi đi thẳng đến cái bàn đá nơi góc vườn. Ở đó có một cây khế già rậm rạp. Những chùm quả lúc lỉu kéo những tán lá la đà, tạo nên một khoảng không gian vừa kín đáo vừa thơ mộng.
Top