banner 728x90

Truyện ngắn: Nhà tài trợ

23/09/2024 Lượt xem: 2405

Bằng một câu nói: “Chúng mình hãy chia tay vì tính tình hai đứa không hợp nhau!”, Trung dứt khỏi tôi một cách nhẹ nhàng để chạy theo mục tiêu khác là Yến Nhi, cô gái xinh đẹp mới du học ở Úc về. Tôi chới với, tưởng sẽ gục ngã vì đau khổ. Trung là trưởng phòng. Nhờ có anh dìu dắt, tôi đã vượt qua thời kỳ tập sự một cách dễ dàng. Và tôi đã yêu anh...

Tuy vậy, tôi không thể chạy trốn. Hàng ngày tôi vẫn phải giáp mặt Trung, nghe anh phân công công việc, báo cáo kết quả, xin ý kiến... Song, tôi như người mất hồn, chợt quên, chợt nhớ, làm đâu bỏ đấy, có những việc đơn giản nhưng tôi dây dưa cả buổi vẫn không xong. Trung nhiều lần lớn tiếng khiển trách tôi vì đã để xảy ra sai sót. Tôi nhìn anh bằng đôi mắt vô hồn: Sao anh có thể đối xử với tôi như thế?

Tôi quyết định xin chuyển sang phòng nghiệp vụ. Công việc ở đây khó khăn hơn và thu nhập lại thấp hơn. Nhưng, tôi sẽ không phải gặp Trung hàng ngày, không phải chứng kiến cái nhìn lạnh băng của anh.

Phòng nghiệp vụ toàn những người ít nói. Hàng ngày, đến công ty, sau khi bước vào phòng, mọi người chỉ chào nhau rồi ai về chỗ nấy, cắm cúi vào đống tài liệu. Có lẽ vì công việc ở đây quá nhiều nên ai cũng bận rộn.

Người được giao nhiệm vụ kèm cặp tôi là Vinh. Vinh ít nói, lạnh lùng. Tuy vậy, cũng như Trung, Vinh rất sốt sắng và nhiệt tình trong vai trò hướng dẫn. Ngoài những lúc theo Vinh đi thực tế, Vinh giao tôi đọc tài liệu: “Bình nghiên cứu chỗ này đi! Bao giờ xong thì báo cho tôi!”. Tôi nhìn mấy cuốn “Nghệ thuật giao tiếp”, “Chiến lược kinh doanh”, “Phương pháp tiếp cận đối tác” mà ngao ngán.

Tôi ngồi vào bàn, giở sách ra đọc. Song, trên trang nào cũng hiện lên hình ảnh của Trung. Này là nụ cười ấm áp của anh. Kia là ánh mắt rực lửa đầy khao khát... Tôi đọc đi đọc lại mà không hiểu gì cả. Vài ngày trôi qua, chẳng có gì đọng lại trong đầu mặc dù tôi vẫn như đang chăm chú đọc, thỉnh thoảng cũng vờ ghi chép bởi Vinh ngồi ngay phía sau. Tuy vậy, cứ dăm phút tôi lại nhìn ra hành lang. Tôi hy vọng một ngày nào đó Trung sẽ sang tìm tôi, sẽ nói lời xin lỗi. Tất nhiên tôi sẽ sẵn sàng tha thứ. Và mọi việc sẽ trở lại như lúc đầu. Song, sự chờ đợi của tôi là vô vọng. Đôi khi tình cờ gặp nhau, Trung rẽ sang hướng khác hoặc lặng lẽ đi ngang qua, như không hề quen biết tôi.

Một buổi sáng, khi lật dải băng đỏ dùng để đánh dấu trang sách đang đọc dở, một mảnh giấy nhỏ chợt rơi ra: “Đừng hối tiếc chuyện đã rồi! Hãy nhìn về phía trước!”. Tôi ngạc nhiên nhìn xung quanh để tìm tác giả của mảnh giấy. Mọi người đều đang bận rộn với công việc của mình. Tôi đọc đi đọc lại mảnh giấy, chợt cảm thấy có phần nhẹ nhõm. Quả thật, tôi có cần phải day dứt vì một người như Trung không nhỉ?
Giờ ăn trưa. Tôi gặp Trung. Anh ngồi cùng bàn với Yến Nhi. Cả hai cười cười nói nói. Tôi lặng người trong giây lát. “Đừng hối tiếc chuyện đã rồi! Hãy nhìn về phía trước!”. Ừ nhỉ! Tôi ngẩng đầu, thản nhiên bước tới.

Tuy vậy, về phòng, cảm giác tiếc nuối lại trở về trong tôi. Ngày xưa, trưa nào Trung và tôi cũng cùng nhau xuống nhà ăn, thân mật, vui vẻ. Trung chăm sóc, chiều chuộng tôi, hệt như anh làm với Yến Nhi như vừa rồi... Tôi làm như đang chăm chú đọc, nhưng những giọt nước mắt vẫn trào ra. Tôi lau mắt, đứng dậy, bước ra ngoài. Mấy phút sau, khi quay trở lại, trên bàn có một mảnh giấy nhỏ: “Đừng khóc vì việc đã qua, hãy cười lên vì những điều tốt đẹp đang chờ bạn phía trước”. Xung quanh tôi, tất cả các khuôn mặt đều rất bình thản...

Những mảnh giấy nhỏ với những danh ngôn, những lời hay ý đẹp thường xuyên được gởi đến tôi. Những bức thông điệp chân tình từ một người giấu mặt nào đó đã giúp tôi đi qua những tháng ngày nặng nề và u uẩn ấy. Và tôi hay chờ đợi những mảnh giấy nhỏ ở đâu đó: trong cuốn sách tôi đang đọc, trong túi xách hay dưới hộc bàn... Chúng đã giúp tôi trở lại là chính mình.

Một thời gian sau, khi tôi đưa Vinh phương án marketing của mình, lòng tôi đã hoàn toàn thanh thản. Đọc xong, Vinh gật gù tỏ vẻ hài lòng. Chiều hôm đó, Vinh đến trước mặt tôi, nheo mắt đầy bí ẩn: “Bản báo cáo của em rất xuất sắc! Em nghĩ thế nào? Có nên mời “nhà tài trợ” này một bữa cơm, như một cách trả ơn không?”. Tôi ngẩn người: “Nhà tài trợ? Anh tài trợ gì cho em ?”. Vinh nghiêm nghị: “Tài trợ sức mạnh để em vượt qua cú sốc tình cảm đó!”. Tôi trố mắt: “Anh là tác giả của những bức thông điệp ấy?”. Vinh gật gù: “Tài sản quý giá nhất mà bạn có chính là những người bạn”. Đó là nội dung lá thư tôi vừa nhận được sáng nay.

Vinh nhìn thẳng vào mắt tôi, mỉm cười. Tôi nhận ra ánh mắt anh thật dịu dàng...

Phụng Kim

 

Tags:

Bài viết khác

Truyện ngắn: Giờ này anh ở đâu?

Dạo ấy, tôi 18 tuổi, vừa tốt nghiệp phổ thông trung học. Gia đình tôi khi đó rất khó khăn. Ba tôi đã mất, chỉ còn mình mẹ bươn chải việc đồng áng nuôi các con. Biết rằng vào đại học là con đường xa tít, không nằm trong khả năng của mình nên tôi chọn cách mà nhiều cô gái trong làng vẫn làm: bán hàng rong ở bến phà, cách nhà khoảng 2 cây số.

Truyện ngắn: Những mảnh đời ghép lại

Không hiểu sao những lúc ngồi trồng rau mầm trên sân thượng, Trầm hay nghĩ về cuộc hôn nhân của đời mình. Hai năm trước, có nằm mơ chị cũng không thể mường tượng ra mình có những buổi sáng thong thả chăm bẵm cho tổ ấm. Đồng ý làm vợ Khang, chị chỉ nghĩ “ừ thôi, cùng phận bèo trôi bám nhau neo đậu, biết đâu đỡ buồn”.

Truyện ngắn: Trở về với các em học sinh thân yêu

Tốt nghiệp Đại học Sư phạm, Mơ xin được về công tác tại trường cũ, nơi cô đã có những năm tháng đầy kỷ niệm của thời cắp sách. Dường như cảnh vật không mấy thay đổi; vẫn là những thầy cô của 4 năm trước, chỉ có các em học sinh là mới. Và có một người mới nữa là người bảo vệ tên Hào, thay thế bác Tánh đã già yếu. Lần đầu nhìn thấy Hào, Mơ thắc mắc, sao trường lại chọn một người khuyết tật làm bảo vệ?

Câu chuyện gia đình: Chung một mái nhà

Một ngày cuối thu. Trong phòng học của An, thằng Bình cầm con voi đất ngắm nghía, châm chọc: “Anh An nắn con voi đẹp quá. Anh phải nắn thêm ông An con ngồi trên lưng với điểm mười treo lộn ngược trước ngực”. Đang làm bài tập toán, An không tập trung suy nghĩ được vì giọng nói léo nhéo của Bình. Nó gắt: “Mày có im cho tao làm bài không!”.

Câu chuyện gia đình: Cuộc đời của má

Với tôi, má là hình ảnh mẫu mực của người phụ nữ miền Trung thuần đức. Má chân phương, mộc mạc, chịu thương, chịu khó. Má tôi làm nông, quanh năm bươn trải, gò lưng trên đồng. Trên người má lúc nào cũng có những “sản phẩm” của đồng ruộng. Khi thì sợi rơm khô trên tóc; có lúc trong túi áo rơi ra mấy hạt thóc; lưng áo luôn mướt mồ hôi; trên vai kẽo kẹt đôi quang gánh… Dường như, má đẹp hơn là nhờ vậy, vẻ đẹp vĩnh hằng của đức hy sinh.

Truyện ngắn: Chuyến đi biển bình yên

Biển trong tôi là một thủy cung huyền bí cần được khám phá bởi cái nắng, cái gió ở đây rất đáng yêu và quyến rũ vô cùng. Nhìn thiên hạ nô đùa với sóng, với trời nước mênh mông mà thấy thích. Thích thì thích nhưng rất sợ bởi tôi không biết bơi.

Truyện ngắn: Câu chuyện giữa rừng thông

Chàng trai đang ngồi cạnh tôi có vẻ ngoài không mấy thiện cảm. Người thấp đậm, nước da sạm nắng, râu cằm tua tủa... hơi ngang tàng và có chút gì đó bặm trợn. Vậy mà tôi phải đi với anh ta suốt một quãng đường dài để vận chuyển một số hàng mới mua từ Hà Nội về Vũng Tàu.

Truyện ngắn: Tìm lại cuộc tình sau mười năm xa cách

Chuyến tàu ngày thứ hai vắng khách, chỉ có mình tôi với một chàng trai trẻ trong khoang 6 giường nằm. Chàng trai có mái tóc bồng gợn sóng khoảng 30 tuổi ấy đang làm cuộc hành trình đi tìm cô gái mà mình thương yêu.
Top