banner 728x90

Truyện ngắn: Mùa Vu Lan nhớ mẹ

19/05/2025 Lượt xem: 2349

Cứ đến lễ Vu Lan là tôi nhớ đến một vùng quê nghèo thoang thoảng thơm mùi mít chín.

Trước vài năm ba tôi mất, ông nói với bà: “Tôi đã có sự chuẩn bị từ trước, giờ chẳng để lại gì cho bà ngoài hơn hai chục gốc mít đang bói quả, năm gốc chanh cốm để bà có cái đi chợ hàng ngày làm kế sinh nhai, không cần nhờ lụy vào con cái”.

Mùa mít đến, ngày nào cũng như ngày nào, sáng chưa rõ mặt người, má tôi gánh hai đầu hai trái mít xuống chợ thị xã xa bảy cây số. Hồi đó mít rẻ như cho, hai trái mít to, ruột vàng ươm, ít xơ, ăn ngọt mát bán cũng chưa tới hai chục ngàn đồng. Trưa, nắng như đổ lửa, má chỉ dám ăn một tô bánh canh 1.000 đồng, một que kem 200 đồng.

Số tiền lẻ tích cóp được ngày này qua ngày khác má vuốt lại thẳng thớm, cuộn tròn một cục, cho vào túi ni lông, buộc ngoài bằng nhiều sợi thun thật chặt, cho vào túi vải, giấu kỹ trong người như vật bất ly thân. Lâu lâu, bà ngồi lấy ra đếm đi đếm lại.

Số tiền đó là “quỹ khuyến học” của má để dành thưởng các cháu nội, ngoại mỗi khi hè đến chúng về quê.

Những lúc cầm đồng tiền lẻ trong tay, tôi lại nhớ ngay đến chuyện tảo tần ngày xưa của má. Mỗi lần giỗ má, tôi cũng ra chợ mua một miếng mít thật ngon đặt lên bàn thờ, và lại rưng rưng nước mắt.

Hồng Phúc

 

Tags:

Bài viết khác

Tản văn: Chạm vào một vùng ký ức

Tiếp khách trong một nhà hàng sang trọng, lật bảng thực đơn, trong phần các món rau, anh lặng lẽ kêu một đĩa rau lang luộc... Cái món ăn gắn liền với tuổi thơ kham khổ quê nhà, giờ thành đặc sản trong nhà hàng cao cấp này.

Truyện ngắn: Ông Vưu

Hồi đó, nhiều đứa cùng lứa tuổi chơi với tôi đều nói vống rằng không sợ ma, nhưng chỉ có một người mà đứa nào cũng nói sợ, đó là ông Vưu cắt tóc trong làng.

Tản văn: Ngày xưa giờ đã trôi xa

Mỗi ngày mới lại đón ta bằng những ánh ban mai ló rạng phía chân trời. Và mỗi ngày cũng lại qua đi khi ánh chiều tím sẫm non xa. Có những ngày đi lướt qua ta bằng luồng nắng vàng rực rỡ, len lỏi qua thảm lá xanh non. Cũng có những ngày đi qua ta trong sầm sì giá lạnh, trong thâm u nơi cội gốc cây già...

Tản văn: Đôi quang gánh của mẹ

Cũng như đứa bé trong bức ảnh “Mẹ gánh con”, ngày còn thơ, anh em tôi cũng được mẹ gánh đến nhà trẻ, chiều lại đón về. Cũng phải nói thêm, hồi ấy việc gánh con đi nhà trẻ khá phổ biến ở nơi tôi sống, bởi gia đình nào cũng đông con, đứa nọ nối tiếp đứa kia như gà như vịt!

Tản văn: Hương vị đồng quê

Ai sinh ra nơi làng quê có những cánh đồng bát ngát mà lúc phải rời xa chẳng nhớ da diết hương lúa nồng nàn khi vào mùa.

Truyện ngắn: Tiết văn lớp tôi

Giờ học đầu tiên hôm ấy của lớp 12A1 là tiết Văn. Cả lớp đang ồn ào như chợ vỡ bỗng lặng phắt. Tất cả đều hướng về phía cửa, nơi cô giáo bước vào. Cô rất trẻ và đẹp!

Truyện ngắn: Chuyện bao đồng

Góc phố có con hẻm nhỏ. Bên trong hẻm, cạnh nhà tôi có một gia đình mới đến thuê ở. Họ gồm bốn người, hai vợ chồng, một cụ già và một bé gái. Cứ sáng sớm, hai vợ chồng mặc đồ nhem nhuốc đi làm phụ hồ, cụ già và bé gái ở nhà. Có mấy lần, vợ chồng anh phụ hồ ra ngõ gặp chúng tôi đều chào hỏi lịch sự. Một lần tôi hỏi: “Anh ở đâu đến?”, anh nói: “Tôi ở tỉnh X. Ở quê, nhà không có đất vườn nên tôi đi theo các công trình xây dựng làm phụ hồ, nay đây mai đó...”.

Tản văn: Nhớ cha

Nhiều khi, theo dòng đời trôi dạt đến những vùng đất lạ, mỗi lúc cuối chiều, mắt con lại cay xè khi khói bếp làng bên đường bay lên hòa vào sương mờ ảo. Lòng con lại nôn nao nhớ về quê nhà, nơi ba mẹ còng lưng trên cánh đồng khô cằn bạc trắng cát sỏi quanh năm. Và, chiều cũng dội vào lòng con những kỷ niệm thời thơ ấu.
Top