banner 728x90

Truyện ngắn: Ký ức khắc khoải trong tôi

17/06/2025 Lượt xem: 2358

Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo khó. Tuổi thơ chị em tôi cơ cực nhưng không lầm than, vì chúng tôi có mẹ.

Cứ mỗi lần nhìn những đứa trẻ trong xóm được mẹ đút cơm là những ký ức ngày nhỏ hiện về trong tâm trí chúng tôi.

Ngày chị em tôi còn nhỏ, có cơm ăn no là mừng rồi, mong gì thịt cá hay đợi mẹ đút. Tới bữa ăn, đứa nào cũng cố gắng lùa cơm, mắt cứ dòm chừng khi thấy nồi cơm mỗi lúc một vơi. Miếng ăn của nhà nghèo đơn sơ lắm. Bé Út có một câu quen thuộc: “Bữa cơm nhà mình có hai món. Một chén mắm có, một chén mắm không”. Những khi ấy, mẹ lại thở dài.

Chuyện làm tôi nhớ hơn cả là bữa ăn có tới hai nồi cơm. Cơm của ba mẹ đẹp, bé Út đòi ăn!... Nhưng ăn một miếng, bé nhè ra vì khó nhai... Cơm của ba mẹ độn bắp, sắn, đương nhiên đẹp vì đủ màu nhưng không ngon bằng cơm trắng của các con. Tới bây giờ, anh tôi vẫn nhớ kỷ niệm về trái chuối chát non. Anh kể, hồi đó, tới bữa cơm, mẹ hay cầm trái chuối chát non chấm mắm đục, ăn một miếng cơm, cắn một miếng chuối, trong khi mấy anh em thì ăn cơm với cá. Anh hỏi mẹ sao không ăn cá? Mẹ bảo, ăn chuối chát chấm mắm ngon hơn. Anh chạy lại, giật trên tay mẹ, cắn một miếng, ôi, nó đắng chát.

Chị Hai bảo, có năm đói khổ quá, mấy chị em phải ăn cơm độn với ba mẹ. Tới bữa cơm, mẹ ngồi lựa phần khoai sắn bỏ vào chén mình, chia cho các con phần cơm trắng. Có hôm đi học về, chị thấy mẹ ra sau hè, nơi có đám mía vừa chặt, mẹ cúi xuống hít lấy hít để mấy gốc mía còn trơ lên cho qua cơn đói. Hôm nào ba đi câu, bữa cơm có con rô con sặc, mẹ lấy thịt cá bỏ vào chén con và gắp xương bỏ vào chén mình. Bé Út ngây thơ nói: “Bữa nào mẹ cũng ăn xương hết trơn!”, mẹ bảo, ông bà mình dạy rồi, “Ăn cá mút xương...”, “khéo ăn” sẽ không sợ đói. Mỗi khi anh chị kể lại chuyện đó, mẹ cười: “Thời đó khổ trầy trật, không ăn vậy làm sao các con có ăn, có học!...”. Những ký ức khắc khoải ấy luôn đọng lại trong trái tim tôi không bao giờ mờ phai qua năm tháng.

Có một dạo tôi bị bệnh, phải chạy vạy để kiếm tiền đi bệnh viện. Cả nhà làm nông, mình tôi là giáo viên nên không dám hỏi mượn người nhà.

Tôi khám bệnh xong thì nhập viện luôn. Biết tin, mẹ đón xe vô bệnh viện chăm sóc, dúi vào tay tôi xấp tiền phẳng phiu, bảo lo viện phí. Tới bữa cơm, mẹ đi xin cơm từ thiện; nếu phải mua cơm thì mẹ luôn dặn:

- Mua cho mẹ đĩa cơm nhỏ đấy, đĩa to mẹ ăn không hết đâu.

Nhà có một vườn rau. Mẹ xới đất, gieo hạt. Hầu như ngày nào mẹ cũng ra vườn rau bắt sâu, nhổ cỏ. Đêm, mẹ rưới tro lên các luống rau, mẹ giải thích để ban đêm sâu bò ra gặp tro thì cay mắt mà chết. Mẹ không dùng phân, thuốc. Rau của mẹ là rau sạch. Bữa cơm nào cũng có rau. Tôi thì chỉ thích thịt cá, thấy mẹ ăn rau nhìn rất ngon nhưng vẫn không đụng đũa. Mẹ bảo “Cơm không rau như nhà giàu chết không trống”.

Mẹ tôi là thế đấy. Cả đời chắt chiu dành dụm cho con. Mẹ ăn uống giản dị, luôn miệng nhắc chị em tôi “Miếng ăn là miếng tồi tàn...Dù đói cũng phải sạch nghe các con”.

Thu Hương

 

 

 

Tags:

Bài viết khác

Truyện ngắn: Bộ quần áo đẹp nhất của mẹ

Cha mất, nhà chỉ có hai mẹ con. Trời mưa cũng như nắng, chẳng khi nào mẹ vắng một buổi chợ. Mẹ thường nói: “Nhà mình sống nhờ đôi quang gánh này đấy con ạ. Nghỉ bán một buổi là mẹ con mình không có gì ăn”. Bao nhiêu năm qua, đứa con trai hàng ngày lớn lên từ những giọt mồ hôi bán rau của mẹ.

Tạp văn: Một mùa cau đi qua

Trong giấc mơ của tôi vẫn thường thoang thoảng đâu đó mùi hương hoa cau một đêm hè quê nghèo vọng về từ cái thuở đầu trần chân đất. Nơi ấy còn lưu giữ một khu vườn quê với hàng rào rậm rạp. Và xung quanh, trong những vườn nhà hàng xóm, ngọn cau cao vút lên trong đêm trăng rằm, với những đứa trẻ quê chơi trò đuổi bắt, trốn tìm. Hương hoa cau đã thấm vào đời tôi, hồn tôi, để rồi chảy tràn ra mỗi khi dòng ký ức chạm vào một hàng cau nào đó trên đường tôi qua, một ngày chớm hè.

Câu chuyện gia đình: Máu đỏ đen

Anh làm nghề đánh cá. Sau chuyến biển, thù lao được chia nếu chi tiêu dè sẻn cũng đủ nuôi vợ con. Nhưng khi lên bờ, anh lại lao vào cờ bạc nên cuộc sống cứ mãi khổ. Trong thâm tâm anh cũng biết bài bạc là bác thằng bần, nhưng vì nghèo nên anh muốn tìm vận may. Khốn thay! Vận may không khi nào ghé thăm anh lâu. Vợ anh hết hờn lẫy, khóc lóc lại giận dữ, tỉ tê khuyên anh từ bỏ bài bạc, nhưng anh không quay lưng được với cuộc đỏ đen.

Bài viết phân tích truyện ngắn “Quê hương” của tác giả Đào Quốc Thịnh.

Dàn ý tham khảo của thầy Nguyễn Lý Tưởng - GV trường THCS Bình Minh - Thị xã Nghi Sơn - Thanh Hóa

Truyện ngắn: Tình bạn và sự sẻ chia

Tôi với anh là bạn thân. Anh có học thức, kinh tế khá, chỉ phải cái tính "ta đây" tỏ ra hơn người và đố kỵ, nên suốt đời không ngóc đầu lên được. Thỉnh thoảng, tôi và anh thường rủ nhau đi uống cà phê, nhậu nhẹt. Một lần, trò chuyện với nhau, anh than vãn: “Tớ có đứa bạn thân thời trung học, hay rủ đi uống cà phê. Mỗi lần như thế, hắn cứ luôn than thân trách phận, kể nghèo, kể khổ, đủ thứ chuyện trên đời.

Tản văn: Sông quê

Lâu lắm rồi tôi mới có dịp về thăm quê nội. Quê tôi là một làng nhỏ nằm bên bờ sông Cái, con sông hiền hòa chở bao điều nhung nhớ. Có bao điều thích thú và bao nhiêu kỷ niệm về quê nội, nhưng nhớ nhất vẫn là mỗi khi vào dịp trăng tròn, ngồi bên bờ sông hóng mát, ngắm trăng, nghe ông kể truyện cổ tích.

Truyện ngắn: Vì sao họ chung sống với nhau đến già

Chàng tuổi Mão, nàng tuổi Tuất, cách nhau 7 tuổi, cái tuổi mà tử vi nói là hợp. Nhưng ngày hai đứa đến với nhau cũng thật khó nhọc, bởi một số người hai bên nội ngoại xúm lại can, nói: rồi thế nào chúng mày cũng cãi nhau như chó với mèo.

Truyện ngắn: Nơi ấy là quê hương

Cha mẹ chị ở nơi khác đến lập nghiệp ở mảnh đất này. Giới thiệu về mình, chị nói mình là người sinh ra ở nơi này. Chị có đôi mắt to tròn, luôn ánh nét cười dễ làm người khác xao xuyến. Học đến lớp 10, chị vào thành phố trọ học. Học xong, chị đi làm, lập gia đình, ít có dịp về quê dù quê nhà chạy xe máy khoảng một tiếng đồng hồ là tới. Rồi cuộc sống đổi thay, chị theo chồng sang tận bên kia đại dương, cắm cúi làm ăn nuôi con, năm tháng cứ thế trôi đi...
Top