banner 728x90

Truyện ngắn: Đề phòng

15/04/2025 Lượt xem: 2392

Trong tình bạn, anh ghét nhất sự nửa vời. Tính anh thẳng thắn, đã chơi với ai là hết mình với người đó, không chút đắn đo. Mấy lần anh bị bạn lừa nhưng tính anh vẫn vậy, không chịu thay đổi.

May mà anh có người bạn thân, chơi với nhau những hai mươi năm, tình cảm thắm thiết. Có chuyện vui buồn về gia đình, về cuộc sống, anh đều tâm sự với bạn. Ngược lại, mỗi lần có điều gì vui, bạn đều gọi anh đến chia vui. Một lần, bạn ngẫu hứng làm bài thơ tặng anh, anh thẳng thừng chê: “Dở tệ, vậy mà cũng bày đặt làm thơ!”. Bạn nóng nảy: “Uổng công tôi thức đêm, làm thơ tặng ông! Ông nói như thế, khác nào đánh đổ hết công lao của tôi. Từ nay về sau, tôi với ông không bạn bè gì nữa!...”. Anh cố giải hòa, nhưng bạn nhất quyết không chịu quay lại. Anh luyến tiếc và ngẫm nghĩ, bao nhiêu kỷ niệm ân tình, một chút thẳng thắn thật lòng chê bạn, tình bạn coi như chấm hết! Điều làm anh buồn hơn là, khi không còn chơi với nhau, bạn đi nói xấu, thêm bớt với mọi người về gia đình, về cuộc sống của anh, những điều anh đã tin tưởng tâm sự với bạn.

Một buổi chiều, sau khi tan sở, anh với thằng bạn ở cơ quan rủ nhau đi nhậu. Anh tâm sự về chuyện của mình: “Tôi rút kinh nghiệm rồi, bạn bè không nên tâm sự hết với nhau, ông ạ! Càng tâm sự nhiều, càng đau!...”. Bạn tỏ ra hiểu biết, khuyên: “Đúng vậy, bạn bè không nên tâm sự hết, nên chơi “nửa vời” thôi, để còn đường thối lui. Nếu một mai không còn chơi với nhau nữa, sẽ an toàn cho mình hơn!”. Anh thấy bạn nói cũng có lý... Có điều đêm về, anh cứ trằn trọc suy nghĩ: Bạn bè chơi với nhau mà luôn đề phòng, “nửa vời”, tính đường thối lui, đâu phải là tình bạn nhỉ !?...

Hương Lan

 

Tags:

Bài viết khác

Truyện ngắn: Bố ơi

Bố mẹ thường cãi nhau. Tôi bênh mẹ, ghét bố. Khi công việc làm ăn của mẹ phất lên thì bố bị mất việc. Từ đó, mọi việc sinh hoạt chi tiêu trong gia đình đều do mẹ quyết định. Bây giờ, khi cãi nhau với bố, mẹ thường nói thêm: “Vô dụng!”. Tôi thấy mẹ nói đúng và càng xem thường bố...

Tản văn: Tuổi thơ còn mãi

Tôi rất xúc động mỗi lần nghe ca khúc “Thằng Cuội” của Lê Thương. Bài hát quen thuộc đến cũ kỹ ấy được phối với tiếng guitar chậm rãi, cùng giọng hát trong trẻo như bầu trời sớm mai bỗng nhiên hôm nay nghe hay đến ngỡ ngàng. “Bóng trăng trắng ngà. Có cây đa to. Có thằng Cuội già ôm một mối mơ…”, những ca từ mộc mạc như lời hát dồng dao đưa người nghe về với ký ức tuổi thơ ngọt ngào.

Tản văn: Khói lam chiều

Có những buổi chiều miên man trôi trong tôi với mùi khói bay lên từ đâu đó. Ngút ngát một niềm yêu phủ lấy tôi, với miền khói phủ từ những đợt đốt rạ đồng, vọng những bữa cơm tối sắp về, hay khói un lúa lép trong ngõ nhà ai cuối mùa gặt. Chút lòng quê ấy đâu phải ai cũng có, đâu phải ai cũng hiểu...

Câu chuyện gia đình: Làm đẹp

Tôi làm việc ở một công ty nước ngoài, lương cao nhưng không sung sướng chút nào. Tôi chỉ biết làm, không có thời gian đi chơi, du lịch. Tôi tự nhủ mình còn trẻ, ráng làm nuôi vợ con, về sau có tiền dư dả rồi đi chơi cũng chưa muộn.

Câu chuyện gia đình: Mẹ tôi

Một mình mẹ chăm sóc, yêu thương con vô bờ bến từ khi tôi được 6 tháng tuổi. Một mình trên một đất nước hoàn toàn xa lạ, không một đồng xu dính túi và cũng không có người thân nào bên cạnh, mẹ tôi gạt nước mắt, quên đi sự buồn đau, mạnh mẽ đối diện với thực tại. Nếu như cuộc đời đem lại sự cay đắng cho mẹ thì mẹ làm mọi cách để vứt bỏ nó. Mẹ đã trải qua bao nỗi nhọc nhằn trong cuộc sống để nuôi tôi lớn khôn và cho tôi tất cả những gì có thể được.

Truyện ngắn: Nhân nào quả nấy

Đầu tuần, tôi cùng đồng nghiệp đi mua ít sách để tặng trẻ em miền núi. Đang chăm chú chọn sách, bỗng nghe có tiếng lọc cọc. Nhìn ra phía cửa, tôi bắt gặp người đàn ông tuổi ngoài sáu mươi, tóc muối tiêu chống nạng đi vào. Sau câu chào, ông hỏi nhân viên mua cuốn sách “Hướng dẫn giải toán violympic lớp 4”. Chọn xong vài cuốn sách cho việc học, ông lấy tiếp mấy cuốn “Nghìn lẻ một đêm”, “Truyện cổ tích Việt Nam”...

Truyện ngắn: Tất cả vì con

Tôi nhìn cách ông lụi hụi hàng ngày và hiểu vì sao người cha này lại âm thầm một cách đầy động lực như thế, cả trong cách ông không nề hà bất cứ phần việc nặng nhọc nào chỉ với một ước mong duy nhất: lúc nào cũng có công trình để người ta kêu mình tới phụ.

Truyện ngắn: Anh thương binh

Tôi rời quân ngũ trở về quê với đôi nạng gỗ nhưng lòng vẫn rộn lên niềm vui vì đất nước, quê hương không còn nỗi ám ảnh của chiến tranh. Vợ tôi đến với tôi trong sự tình cờ. Đó là ngày đoàn thanh niên xã tình nguyện giúp những gia đình thương binh liệt sĩ. Thấy tôi đang đứng trên đôi nạng gỗ cuốc đất, cô ấy thấy thương nên bắt chuyện. Rồi chúng tôi nên vợ, nên chồng bắt đầu từ ngày ấy.
Top