banner 728x90

Truyện ngắn: Chiến trường xa

01/08/2025 Lượt xem: 2401

Đoàn chúng tôi gồm 8 người, trừ anh trưởng đoàn và tôi là người có mái tóc hoa râm, số còn lại đều rất trẻ. Sau hai ngày công tác ở Trà Vinh, chúng tôi phấn khởi lên đường về thành phố. Qua khỏi cầu Mỹ Thuận, trời đã tối, mưa bắt đầu rơi, chiếc xe đời mới của đoàn dừng lại một quán ăn sang trọng. Chủ quán và người phục vụ lăng xăng mời mọc, kéo ghế. Chúng tôi quây quần vui vẻ bên một bàn tròn. Cô kế toán, thành viên của đoàn trao cho anh trưởng đoàn tờ thực đơn:

Mời chú chọn món ăn.

Anh trưởng đoàn khoát tay, cười dễ dãi:

Cô cứ “đi chợ” thoải mái.

Anh phó đoàn rất trẻ, cất giọng rổn rảng:

Chúng tôi sống vì nước và nước là chủ yếu (ý nói đến bia)…

Cả đoàn cùng cười. Chúng tôi đã làm việc cật lực, bây giờ có quyền thư giãn. Lúc ấy, cơ chế kinh tế thị trường đang bắt đầu triển khai. Đơn vị chúng tôi làm ăn có hiệu quả, thành ra chi phí các chuyến công tác xa được mở rộng.

Món đầu tiên được dọn ra là 2 thùng bia lon (khi ấy là mặt hàng xa xỉ). Bia không để trên ghế mà oai phong chen chúc, chất đầy khắp mặt bàn. Tiếng nói, tiếng cười rộn rã. Hai người không uống được bia thì dùng Coca-Cola lon. Nước bia vàng óng sủi bọt cứ rót tràn. Tô canh chua bốc khói thơm phức. Đĩa gà xối mỡ vàng óng, hấp dẫn.

Bỗng có tiếng máy xe ầm ầm và vụt tắt. Một chiếc xe quân sự, không mui, sừng sững dừng trước quán. Xe chở đầy lính, người đứng người ngồi, lố nhố. Một anh bộ đội cấp đại úy, xuống xe, chạy vội vào quán. Không biết anh trao đổi gì với ông chủ mà chỉ một thoáng, anh đã quay vội ra xe. Chiếc xe không nổ máy được. Tức thì các chiến sĩ trên xe nhảy xuống: “Nào đẩy!”. Cả anh sĩ quan cùng góp sức vào. Tiếng máy nổ ù ù. Các chiến sĩ lại nhanh chóng leo lên xe. Những tấm bạt phong phanh che lên. Mưa nặng hạt từ bao giờ.

Khi xe lăn bánh, tôi chợt nghe ông chủ quán nói một mình: “Bây giờ mà còn đòi cơm đĩa 3 đồng (3.000đ). Làm sao bán!”

Tôi buông đũa, nghe nhói trong lòng. Tôi chợt nhớ câu nói vui của anh phó đoàn lúc nãy: “Chúng tôi sống vì nước!”. Tôi đưa mắt nhìn anh trưởng đoàn rồi lần lượt dừng lại trên gương mặt từng thành viên. Cô kế toán không biết vì xúc động sao đó mà hàng mi chớp chớp. Anh trưởng đoàn cũng đã một thời bộ đội chinh chiến khắp các chiến trường. Anh phó đoàn, tốt nghiệp đại học, giỏi ăn, giỏi nói, giỏi bày, giỏi vẽ. Đứng dậy, ly bia lại cạn…

Chúng tôi được xã hội phân công làm kinh tế. Chiến trường của chúng tôi là chiến trường gần, đầy dẫy những viên đạn bọc nhung. Nơi làm việc, nơi ăn ở phải tươi, phải mát. Còn chiến trường của người mặc áo lính là chiến trường xa, ở tít nơi núi rừng biên giới đầy bom và đạn đồng. Chỗ ăn, chỗ ở cũng dã chiến.

Đã 30 năm rồi, hình ảnh buổi tối hôm ấy như ẩn như hiện trong tôi. Một thoáng gặp gỡ những người lính trận không quen mà sao nặng trĩu suy tư. Viết! Viết, nhưng vẫn chưa thành. Tôi muốn viết một điều gì đó về những người chiến sĩ quân đội nhân dân… và những mẩu chuyện không thể quên! Kỷ niệm như sống lại và tràn ra trang giấy. Tôi viết cho nhẹ bớt suy tư để long mình thanh thản./..

Lưu Duy Thanh

 

 

Tags:

Bài viết khác

Truyện ngắn: Mất và tìm...

Tôi ngước nhìn cô ta lần nữa, một thoáng ngẩn ngơ nhưng tôi gạt ngay, cúi chào bà thẩm phán rồi bước nhanh ra khỏi cửa. Thế là xong! Từ nay, tôi và cô ta sẽ trở thành người xa lạ. Tôi mỉm cười chua chát, chỉ mới đây thôi, cô gái bé nhỏ, xanh xao cùng tôi ký vào bản án ly hôn đã một thời là vợ của tôi đấy...

“Riêng một góc trời”- Cảm xúc lãng du đi vào miền ký ức trong tôi

Lần đầu tiên tôi nghe bài hát “Riêng một góc trời” của Ngô Thụỵ Miên vào một buổi chiều chủ nhật buồn cuối năm, khi vừa chia tay một cuộc tình. Ngồi cafe một mình tại một quán cafe nằm sát bờ biển, tôi nghe bản nhạc dịu êm như gió thoảng của Ngô Thụỵ Miên vọng về từ đâu đó rất xa xăm…

Truyện ngắn: Thần tượng đã chết

Đã lâu tôi không gặp nhà văn Lê Hồng Mây. Gần một năm nay, tôi cũng không thấy tên anh dưới những truyện ngắn hoặc những bài bình luận văn học đăng trên những tờ báo và các tạp chí quen thuộc. Hình như anh đang dồn sức cho những tác phẩm văn học tầm cỡ, để đời, như anh vẫn thường tâm sự.

Câu chuyện gia đình: Ghen với quá khứ

Ghen cũng được xem là một biểu hiện của tình yêu. Chẳng có người nào yêu lại không ghen, song ghen với quá khứ là cái ghen không bình thường, không chỉ mang đến sự ngộ nghĩnh, tức cười, mà đôi khi còn tác động không tốt đến tình cảm, hạnh phúc hiện tại của gia đình họ. Xin được nêu một vài ví dụ:

Về thăm Đất Mũi Cà Mau

Cà Mau – vùng đất cuối trời Tổ quốc, nơi sông ngòi chằng chịt ôm ấp những cánh rừng đước bạt ngàn, từ lâu đã được biết đến như miền đất có tiềm năng du lịch độc đáo. Và giữa vô vàn cảnh sắc ấy, Mũi Cà Mau – điểm tận cùng cực Nam – trở thành biểu tượng, trở thành nơi ai cũng mong một lần đặt chân đến.

Tản văn: Mưa Tây Nguyên

Tây Nguyên mùa mưa. Có khi mưa liên miên ngày này sang ngày khác, liên miên từ sáng đến tối. Có khi mưa ào ạt buổi sáng, đến trưa thì tạnh, chiều lại mưa tiếp đến tối. Có ngày, sáng nắng, chiều mưa, tối thì mưa dầm dề. Bởi thế mà dường như lúc nào cũng thấy núi đồi, phố phường đẫm nước.

Truyện ngắn: Xin việc

Tôi quyết định đi xin việc làm tại một công ty của Nhật sau khi đấu tranh tư tưởng mất mấy ngày đêm. Vẫn biết được tuyển vào một công ty tầm cỡ của một nền công nghiệp lớn – nơi mà bao nhiêu người mơ ước như vậy – quả là khó đối với một sinh viên mới tốt nghiệp như tôi, nhưng tôi vẫn quyết “thử một lần cho biết” vì nghĩ biết đâu đây cũng mang lại cho mình ít kinh nghiệm cơ mà!

Truyện ngắn: Long đong trên đường mưu sinh lập nghiệp

Bôn ba lập nghiệp..Không biết với hai mươi ba tuổi đời, người ta bảo tôi như vầy là hạnh phúc hay bất hạnh, may mắn hay rủi ro, khôn ngoan hay dại dột. Chỉ biết rằng hơn một lần, bàn tay lạnh cóng của tôi đã viết trên lớp tuyết phủ ở bến xứ người hai chữ: “cội nguồn”.
Top