banner 728x90

Truyện ngắn: Anh thương binh

01/05/2025 Lượt xem: 2434

Tôi rời quân ngũ trở về quê với đôi nạng gỗ nhưng lòng vẫn rộn lên niềm vui vì đất nước, quê hương không còn nỗi ám ảnh của chiến tranh.

Vợ tôi đến với tôi trong sự tình cờ. Đó là ngày đoàn thanh niên xã tình nguyện giúp những gia đình thương binh liệt sĩ. Thấy tôi đang đứng trên đôi nạng gỗ cuốc đất, cô ấy thấy thương nên bắt chuyện. Rồi chúng tôi nên vợ, nên chồng bắt đầu từ ngày ấy.

Tôi rất thương yêu vợ. Tôi xin cho vợ vào dạy ở trường mẫu giáo của xã. Để đáp ứng yêu cầu phải có trình độ lớp 12, tôi động viên vợ đi học bổ túc ban đêm. 3 năm đối với tôi là một quãng thời gian đầy thử thách, khi con đầu lòng của chúng tôi mới 2 tuổi. Vợ tôi phải đi học ở thị trấn cách nhà cả chục cây số, lại đi học vào ban đêm, nhiều lúc thương vợ mà chẳng thể làm sao được. Đôi lúc  thấy vợ tỏ ra chán nản, tôi chỉ biết động viên, an ủi: “Cuộc sống nay khác rồi em ạ! Bất luận làm việc gì cũng vậy, không có bằng cấp, học vấn thì không thể nào làm tốt được công việc. Em hãy cố gắng lên”. Rồi vợ tôi cũng có được bằng phổ thông trung học.

Nhưng sự việc không dừng lại ở đó, thêm một lần nữa tôi phải gồng mình trên đôi nạng để động viên vợ đi học tiếp trường Cao đẳng Sư phạm mẫu giáo Trung ương ở thành phố. Nỗi vất vả, đổ mồ hôi trên từng đám ruộng và chăm chút con cái không bằng những cơn sóng lòng khi chịu đựng lời đàm tiếu của hàng xóm rằng “không biết giữ vợ ở nhà, không khéo cốc mò, cò xơi”. Nhưng tôi tin vợ, tin vào tình cảm vợ chồng chung sống bao nhiêu năm nay nên bỏ ngoài tai những lời nói đó. Hạnh phúc và sự thành công không phụ lòng những người biết hy sinh, chờ đợi. 4 năm sau, vợ tôi ra trường, tôi mừng rơi nước mắt và cảm thấy sung sướng vô cùng.

Bây giờ vợ tôi là hiệu trưởng trường mẫu giáo mầm non của xã, các con tôi đã vào đại học. Nhiều khi tôi nói đùa với vợ: “Nếu anh không là thương binh thì làm gì anh có được em và các con như hôm nay”. Vợ tôi chỉ biết ngả đầu vào vai tôi. Hạnh phúc đến với tôi thật trọn vẹn.

 

Phúc Nguyên

 

Tags:

Bài viết khác

Tản văn: Mùi vị phở

Bạn tôi hiện là chủ một công ty xây dựng. Vợ là chủ một nhà hàng khá tiếng tăm trong thành phố. Hai người con du học bên Mỹ... Vậy mà trong một buổi trà dư tửu hậu, bạn làm tôi sững người vì ngạc nhiên khi nghe tâm sự: Ông biết không, tôi vẫn khoái nhất cái món cơm nguội chan nước phở đấy (!)

Mùa rau xanh

Rau đem ra thành phố năm nay có vẻ rẻ hơn mọi năm. Xà lách, rau thơm, rau canh, rau xào... thứ nào thứ nấy tươi xanh mơn mởn, nhiều khi không định ăn cũng dừng chân đứng lại và mua mấy ngàn.

Tản văn: Nhớ lắm khu vườn của ngoại

Cứ mỗi lần mở album nhạc “Khu vườn yên tĩnh” với tiếng hát sâu lắng của ca sĩ Hồng Nhung qua ca khúc “Hòn đá lặng lẽ”, trong tôi cảm xúc về thời ấu thơ với những kỷ niệm ở khu vườn nhà ngoại lại tràn về. Khu vườn đó cũng thật yên tĩnh.

Tản văn: Khoảng trời riêng không thể xóa mờ

Ngõ chợ là nơi bố mẹ tôi gặp nhau, là nơi tôi lớn lên, ê a những bài học đầu tiên của cuộc đời mình. Đấy còn là nơi tôi học những cách ứng xử ở đời, cách nuôi một hoài bão bằng việc rất giản đơn như cần mẫn bỏ những đồng xu lẻ vào con heo đất. Là nơi tôi học cách bươn chải trong cuộc mưu sinh nhọc nhằn, cơ cực; học cách chắt chiu những điều tốt đẹp từ những va vấp; học cách sống sao cho vững chãi.

Truyện vui: Sướng nhất chồng con mẹ đốp

Mấy mụ bạn ngồi với nhau. Thảo Mai khoe: - Hôm trước con mụ Đốp về quê lên, cho mấy cân ốc nhồi. Ăn chán bỏ mẹ. Chẳng bằng ra ngồi ôm cái thúng của bà Ba Béo ngoài chợ đầu mối, ăn ốc vặn chấm nước mắm gừng.

Tản văn: Mùa bắp quê tôi

Mùa bắp về, mẹ lấy bắp nếp trắng tròn trộn với gạo nếp để đồ xôi. Ở quê có nhiều loại xôi nhưng không hiểu sao, chẳng năm nào mẹ quên món ăn dân dã này. Đĩa xôi dẻo thơm ở hạt gạo, ngọt bùi ở bắp làm cho ai ai cũng thấy ngon miệng. Những trưa hè oi ả, chị còn trổ tài bằng món chè bắp ngon đáo để. Vị thanh mát của bột đao cộng với vị ngọt, giòn của hạt bắp đã truyền vào lòng người vị mát, vị thảo thơm nơi thôn dã.

Câu chuyện gia đình: Sống vì…người khác

Hai người yêu nhau ba năm. Cha mẹ hai bên đi coi bói. Thầy bói bảo họ không hợp tuổi. Nghe lời cha mẹ, hai người đau lòng chia tay nhau.

Truyện ngắn: Bộ quần áo đẹp nhất của mẹ

Cha mất, nhà chỉ có hai mẹ con. Trời mưa cũng như nắng, chẳng khi nào mẹ vắng một buổi chợ. Mẹ thường nói: “Nhà mình sống nhờ đôi quang gánh này đấy con ạ. Nghỉ bán một buổi là mẹ con mình không có gì ăn”. Bao nhiêu năm qua, đứa con trai hàng ngày lớn lên từ những giọt mồ hôi bán rau của mẹ.
Top