banner 728x90

Truyện ngắn: Anh thương binh

01/05/2025 Lượt xem: 2746

Tôi rời quân ngũ trở về quê với đôi nạng gỗ nhưng lòng vẫn rộn lên niềm vui vì đất nước, quê hương không còn nỗi ám ảnh của chiến tranh.

Vợ tôi đến với tôi trong sự tình cờ. Đó là ngày đoàn thanh niên xã tình nguyện giúp những gia đình thương binh liệt sĩ. Thấy tôi đang đứng trên đôi nạng gỗ cuốc đất, cô ấy thấy thương nên bắt chuyện. Rồi chúng tôi nên vợ, nên chồng bắt đầu từ ngày ấy.

Tôi rất thương yêu vợ. Tôi xin cho vợ vào dạy ở trường mẫu giáo của xã. Để đáp ứng yêu cầu phải có trình độ lớp 12, tôi động viên vợ đi học bổ túc ban đêm. 3 năm đối với tôi là một quãng thời gian đầy thử thách, khi con đầu lòng của chúng tôi mới 2 tuổi. Vợ tôi phải đi học ở thị trấn cách nhà cả chục cây số, lại đi học vào ban đêm, nhiều lúc thương vợ mà chẳng thể làm sao được. Đôi lúc  thấy vợ tỏ ra chán nản, tôi chỉ biết động viên, an ủi: “Cuộc sống nay khác rồi em ạ! Bất luận làm việc gì cũng vậy, không có bằng cấp, học vấn thì không thể nào làm tốt được công việc. Em hãy cố gắng lên”. Rồi vợ tôi cũng có được bằng phổ thông trung học.

Nhưng sự việc không dừng lại ở đó, thêm một lần nữa tôi phải gồng mình trên đôi nạng để động viên vợ đi học tiếp trường Cao đẳng Sư phạm mẫu giáo Trung ương ở thành phố. Nỗi vất vả, đổ mồ hôi trên từng đám ruộng và chăm chút con cái không bằng những cơn sóng lòng khi chịu đựng lời đàm tiếu của hàng xóm rằng “không biết giữ vợ ở nhà, không khéo cốc mò, cò xơi”. Nhưng tôi tin vợ, tin vào tình cảm vợ chồng chung sống bao nhiêu năm nay nên bỏ ngoài tai những lời nói đó. Hạnh phúc và sự thành công không phụ lòng những người biết hy sinh, chờ đợi. 4 năm sau, vợ tôi ra trường, tôi mừng rơi nước mắt và cảm thấy sung sướng vô cùng.

Bây giờ vợ tôi là hiệu trưởng trường mẫu giáo mầm non của xã, các con tôi đã vào đại học. Nhiều khi tôi nói đùa với vợ: “Nếu anh không là thương binh thì làm gì anh có được em và các con như hôm nay”. Vợ tôi chỉ biết ngả đầu vào vai tôi. Hạnh phúc đến với tôi thật trọn vẹn.

 

Phúc Nguyên

 

Tags:

Bài viết khác

Truyện ngắn: Giếng nước tuổi thơ

Bà ngoại mất, các cậu đi làm ăn xa, mình dì Bảy coi sóc nhà thờ họ và cả khu vườn rộng. Vào thời điểm con đường trước ngõ sắp được mở rộng và trải nhựa, đất đai bên đường lên giá vùn vụt, gia tộc quyết định bán một phần khu vườn để lấy tiền tu sửa nhà thờ.

Câu chuyện gia đình: Yêu sớm

Một thực trạng hiện nay cho thấy, ngày càng có nhiều trẻ em ở lứa tuổi vị thành niên bước vào yêu đương. Nếu như trước đây hiện tượng này chỉ ở mức bí mật, lén lút, thì nay có chiều hướng công khai. Nhiều trường hợp xảy ra đối với cả những em học sinh cấp 2 dẫn đến hậu quả khôn lường.

Truyện ngắn: Bức thư viết muộn nhân ngày của mẹ

Ngày chủ nhật thứ nhì của tháng 5, con mở lịch xem ngày. Ngày của mẹ, ừ thì đúng là ngày của mẹ, cả thế giới chúc mừng những người mẹ, con cũng muốn chúc mừng sinh nhật mẹ.

Truyện ngắn: Hãy luôn mơ ước và hy vọng

Ngày xưa có 3 cái cây mọc gần nhau trong rừng. Chúng thường nói rì rào với nhau về ước mơ và những hy vọng của mình.

Truyện ngắn: Ly café đắng

Lúc trẻ ông có nhiều nguyện vọng, nhiều mơ ước, đôi khi bất chấp tất cả để thực hiện giấc mơ của mình. Song khi ông về già, nhiều mơ ước ấy quy lại còn một, ấy là sức khỏe. Cứ đúng định kỳ, ông lại mệt mỏi đến bệnh viện khám bệnh, chỉ mong sao hai chữ: bình yên.

Truyện ngắn: Một ngày làm…vợ

Trời đã sáng. Huy vẫn còn nằm cuộn mình trên đệm. Hôm nay, Huy không có tiết dạy trên lớp. Mà nếu có tiết dạy đi chăng nữa thì cũng chẳng bao giờ anh thức dậy là bước xuống giường ngay. Kiểu gì anh cũng ngồi thừ trên giường một chút, trong đầu bâng quơ nghĩ ngợi gì đó. Chẳng như Hà, vợ Huy, thức dậy là loay loay lo làm hết việc này đến việc khác.

Bữa cơm gia đình

Những câu chuyện nhỏ thôi, nhưng rất đời, với những lát cắt nhiều dư vị, với những thông điệp đầy ý nghĩa về tình cảm gia đình. Ở đó có chút xa xót thật đấy, nhưng rồi lại vẫn thấy lẩn khuất cái tình đời, tình người đằng sau những câu chữ.

Truyện ngắn: Không thể chờ đến ngày mai

Ký ức tuổi thơ bên cố là những buổi trưa trốn cha mẹ lang thang hết khu vườn này đến cánh đồi khác cùng tụi nhỏ trong xóm. Nhà cố nằm giữa đồng, đằng sau là dòng sông và trước mặt là một ngọn tháp cổ kính. Thuở bé, khung cảnh nên thơ ấy không hấp dẫn tôi bằng những thứ trái dại trong khu vườn mênh mông của cố.
Top