banner 728x90

Tạp văn: Một mùa cau đi qua

16/06/2025 Lượt xem: 2358

Trong giấc mơ của tôi vẫn thường thoang thoảng đâu đó mùi hương hoa cau một đêm hè quê nghèo vọng về từ cái thuở đầu trần chân đất. Nơi ấy còn lưu giữ một khu vườn quê với hàng rào rậm rạp. Và xung quanh, trong những vườn nhà hàng xóm, ngọn cau cao vút lên trong đêm trăng rằm, với những đứa trẻ quê chơi trò đuổi bắt, trốn tìm. Hương hoa cau đã thấm vào đời tôi, hồn tôi, để rồi chảy tràn ra mỗi khi dòng ký ức chạm vào một hàng cau nào đó trên đường tôi qua, một ngày chớm hè.

Tôi thương cau không chỉ vì hương hoa thoảng góc vườn quê, mà có lẽ, thương như một mảnh hồn lưu lạc của mình, để khi lớn lên rồi tôi mới biết là phải tìm về với nó. Ngày ấu thơ, tôi nào biết quý những miếng cau khô bà nội phơi trước hiên nhà; nào biết thương quạt mo cau bà quạt khi trưa hè nóng bức, sau buổi làm đồng đổ mồ hôi sôi nước mắt. Tôi vô tư trôi đi trong hồn nhiên, trong sự đổi thay của cảnh làng, trong sự mất dần của những điều thân thuộc mà quý giá vô cùng.

Và tôi tìm về với hương hoa cau, với những cây cau quê còn sót lại tận sau những ngày mỏi mệt, khi cuộc mưu sinh không đem lại kết quả như mình mong muốn. Tôi đã rong ruổi trên biết bao nhiêu miền quê, biết bao nhiêu hàng cau, và chỉ muốn về lại xem những cây cau, những mo cau nơi quê mình. Và, một đêm như đêm nay, tôi lang thang khắp vườn nhà, khắp xóm, mong tìm trong gió chút hương cau còn sót lại, cũng là tìm cho riêng mình một mảnh ghép hồn quê lưu tán đã lâu rồi.

Cau thân nhỏ, cao nhưng không dễ gì ngã gãy trước biết bao cơn bão nơi miền Trung quê tôi. Bao lần tôi dõi theo những thân người hái cau đu thon thót trên thân cau, vậy mà vẫn không làm gãy loài cây đầy sức chịu đựng ấy. Sau này, tôi càng hiểu hơn khi ngược lên những vùng quê miền trung du. Nơi ấy, người ta làm đòn tay trên mái nhà toàn bằng gỗ cau. Sau khi tận hiến cho đời những mùa trái, cau lại đảm đương chức phận gánh vác mái ngói, mái tranh cho từng ngôi nhà quê. Điều ấy càng làm tôi thương hơn thân cau, thương hơn sự gắn bó của loài cây này với làng quê, người quê.

Mùa hè quê cũ cùng dội về trong tôi những trưa bẫy nhông bằng một phần cắt ra từ mo cau. Đó là thú vui của những đứa trẻ nghèo, nhưng cũng là cuộc mưu sinh tìm cái ăn ngay từ khi còn bé. Những con vật ngoài gò, ngoài đồng, dưới ruộng mỗi mùa đều là nguồn thức ăn cho những gia đình nhà quê chúng tôi. Mùa mưa thì có cá, dế; mùa nắng có nhông, chim cút và những loài chim di trú theo hàng rào rậm rạp. Lưới, ná thun, bẫy thô sơ tự tạo là những món đồ mà chúng tôi thường bày nhau làm hoặc kiếm về. Và có lẽ thú nhất là bẫy nhông. Chúng tôi cắt lấy mo cau thành những đoạn ngắn, quấn thành ống, sau đó để vào 1 cần tre vót sẵn. Với sợi dây cước và thêm một cái chốt tre nhỏ nữa là xong một cái bẫy nhông. Trưa nào, tôi cũng chạy trên những gò cát bỏng để đi thăm bẫy, tìm những hang nhông mới đào chui lên. Niềm vui nho nhỏ ấy còn in sâu trong trí nhớ tôi cho đến tận bây giờ.

Mẹ tôi không ăn trầu như bà nội hay bà ngoại. Cau trong vườn và các vườn nhà hàng xóm cũng chặt hết. Chỉ còn duy nhất một cây đứng góc rào, đôi khi vô tâm đến độ những trái cau chín đỏ rơi đầy gốc, mới biết rằng mùa cau đã vừa đi qua. Giờ cũng chẳng còn ai dùng đến mo cau nữa. Lũ trẻ giờ cắm đầu vào game, vào những máy tính, smartphone mà ba mẹ mua cho, không còn mơ về những ngày bẫy nhông bằng mo cau cắt ra nữa. Đời sống người quê cũng dần dần thay đổi. Muốn tìm lại chút hương hoa cau mùa xưa cũng khó đến nao lòng. Bạn bè tôi bôn ba nơi các thành phố lớn, nên vợ nên chồng, hiếm khi về lại quê. Còn tôi vẫn chọn cho mình một góc lòng, một góc rất quê kiểng để đi về. Và khi mùa đến, cây cau nơi góc vườn nhà tôi cũng trổ buồng ra hoa. Rồi đêm nay, hương hoa cau lại xoáy vào hồn tôi, như một lời nhắc nhở, một khúc lòng quê chân thành và tha thiết...

Phúc Nguyên

 

 

 

 

Tags:

Bài viết khác

Truyện ngắn: Bộ quần áo đẹp nhất của mẹ

Cha mất, nhà chỉ có hai mẹ con. Trời mưa cũng như nắng, chẳng khi nào mẹ vắng một buổi chợ. Mẹ thường nói: “Nhà mình sống nhờ đôi quang gánh này đấy con ạ. Nghỉ bán một buổi là mẹ con mình không có gì ăn”. Bao nhiêu năm qua, đứa con trai hàng ngày lớn lên từ những giọt mồ hôi bán rau của mẹ.

Truyện ngắn: Ký ức khắc khoải trong tôi

Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo khó. Tuổi thơ chị em tôi cơ cực nhưng không lầm than, vì chúng tôi có mẹ. Cứ mỗi lần nhìn những đứa trẻ trong xóm được mẹ đút cơm là những ký ức ngày nhỏ hiện về trong tâm trí chúng tôi.

Câu chuyện gia đình: Máu đỏ đen

Anh làm nghề đánh cá. Sau chuyến biển, thù lao được chia nếu chi tiêu dè sẻn cũng đủ nuôi vợ con. Nhưng khi lên bờ, anh lại lao vào cờ bạc nên cuộc sống cứ mãi khổ. Trong thâm tâm anh cũng biết bài bạc là bác thằng bần, nhưng vì nghèo nên anh muốn tìm vận may. Khốn thay! Vận may không khi nào ghé thăm anh lâu. Vợ anh hết hờn lẫy, khóc lóc lại giận dữ, tỉ tê khuyên anh từ bỏ bài bạc, nhưng anh không quay lưng được với cuộc đỏ đen.

Bài viết phân tích truyện ngắn “Quê hương” của tác giả Đào Quốc Thịnh.

Dàn ý tham khảo của thầy Nguyễn Lý Tưởng - GV trường THCS Bình Minh - Thị xã Nghi Sơn - Thanh Hóa

Truyện ngắn: Tình bạn và sự sẻ chia

Tôi với anh là bạn thân. Anh có học thức, kinh tế khá, chỉ phải cái tính "ta đây" tỏ ra hơn người và đố kỵ, nên suốt đời không ngóc đầu lên được. Thỉnh thoảng, tôi và anh thường rủ nhau đi uống cà phê, nhậu nhẹt. Một lần, trò chuyện với nhau, anh than vãn: “Tớ có đứa bạn thân thời trung học, hay rủ đi uống cà phê. Mỗi lần như thế, hắn cứ luôn than thân trách phận, kể nghèo, kể khổ, đủ thứ chuyện trên đời.

Tản văn: Sông quê

Lâu lắm rồi tôi mới có dịp về thăm quê nội. Quê tôi là một làng nhỏ nằm bên bờ sông Cái, con sông hiền hòa chở bao điều nhung nhớ. Có bao điều thích thú và bao nhiêu kỷ niệm về quê nội, nhưng nhớ nhất vẫn là mỗi khi vào dịp trăng tròn, ngồi bên bờ sông hóng mát, ngắm trăng, nghe ông kể truyện cổ tích.

Truyện ngắn: Vì sao họ chung sống với nhau đến già

Chàng tuổi Mão, nàng tuổi Tuất, cách nhau 7 tuổi, cái tuổi mà tử vi nói là hợp. Nhưng ngày hai đứa đến với nhau cũng thật khó nhọc, bởi một số người hai bên nội ngoại xúm lại can, nói: rồi thế nào chúng mày cũng cãi nhau như chó với mèo.

Truyện ngắn: Nơi ấy là quê hương

Cha mẹ chị ở nơi khác đến lập nghiệp ở mảnh đất này. Giới thiệu về mình, chị nói mình là người sinh ra ở nơi này. Chị có đôi mắt to tròn, luôn ánh nét cười dễ làm người khác xao xuyến. Học đến lớp 10, chị vào thành phố trọ học. Học xong, chị đi làm, lập gia đình, ít có dịp về quê dù quê nhà chạy xe máy khoảng một tiếng đồng hồ là tới. Rồi cuộc sống đổi thay, chị theo chồng sang tận bên kia đại dương, cắm cúi làm ăn nuôi con, năm tháng cứ thế trôi đi...
Top