banner 728x90

Tản văn: Nơi lưu giữ kỷ niệm đầu đời

26/05/2025 Lượt xem: 2359

Ngôi nhà của ngày xưa không còn nữa. Nó đã cũ và được cha thay thế bằng ngôi nhà mới. Cũng lâu lắm rồi từ ngày lớn lên, tôi không còn gặp lại ngôi nhà của tuổi thơ. Nhưng bóng dáng ngôi nhà của một thời thơ bé vẫn in đậm trong tôi, đẹp lung linh như những miền ký ức, vẫn vẹn tròn trong nỗi nhớ khôn nguôi...

Ngôi nhà xưa mái ngói đơn sơ, mấy gian nho nhỏ. Đó là nơi tôi sinh ra, lớn lên trong sự thương yêu của mẹ cha, sự chở che của mái nhà thấp thoáng. Tuổi thơ yên bình bên mái nhà xưa. Là khu vườn đầy hoa thơm và rộn tiếng chim; là góc sân có muôn vàn trò chơi mỗi chiều; là căn nhà có tiếng nói thân quen của mẹ cha hôm sớm. Ngôi nhà xưa ru tôi những giấc ngủ say vùi, che chở cho tôi những mưa nắng đầu đời, giữ cho tôi bao nhiêu kỷ niệm ngọt ngào thương nhớ.

Ngôi nhà của ngày xưa thân quen biết bao, như bóng dáng mẹ cha luôn ở bên tôi trong mọi lúc. Mỗi sớm mai thức dậy, nhìn ra khung cửa những tia nắng sớm, gọi một tiếng mẹ ơi mà nghe niềm vui đong đầy trong khắp gian nhà nhỏ. Rồi mỗi trưa, mỗi chiều, sau những buổi học về, những buổi chơi đùa cùng đám bạn trong xóm, lại lon ton chạy về nhà, khoảng sân gạch, bậc thềm bạc màu và mái nhà thân thuộc như dang tay mừng đón. Chạy về nhà như sà vào lòng mẹ với cảm giác bình yên.

Ngôi nhà của tuổi thơ là nơi mang đến cho tôi bao nụ cười, nơi tôi không bao giờ cảm thấy trống vắng. Đi trên đường đời, đôi khi vấp ngã hay nghe lòng thấm mệt, tôi lại về với mái nhà ngày thơ, đi chân trần trên những viên gạch cũ từng một thời đếm những bước chập chững của mình, để nghe mình được dỗ dành, an ủi, như ngày xưa mỗi lần ngã đau lại chạy về ùa vào vòng tay mẹ...

Ngôi nhà ấy gắn liền với tuổi thơ tôi, với những kỷ niệm dịu dàng không bao giờ tìm lại được nữa. Đó là mái nhà với lớp ngói đã rêu phong, bốn bức tường gạch cũ, trên bậc thềm có mấy chậu hoa bé xinh xinh. Tôi nhớ biết bao góc phòng học với ngọn đèn dầu thức cùng tôi đêm đêm, bộ bàn ghế tre tự tay cha làm đặt giữa phòng khách, chiếc vòng mẹ mắc ngoài hiên mỗi trưa hè đong đưa giấc ngủ tôi say...

Sau này làm lại nhà mới, những kỷ vật của ngôi nhà ngày xưa, ba mẹ tôi cố giữ cho bằng được. Ông bà nâng niu từng món đồ, cất cẩn thận trong gian phòng mà mẹ vẫn bảo là “góc yêu thương”, như để nhớ về một thời cả gia đình tôi đã đi qua. Còn tôi chợt hiểu rằng, ai rồi cũng phải lớn lên, phải xa ngôi nhà của tuổi thơ để bước ra cuộc đời. Nhưng dù đi đến chân trời góc biển, qua bao nhiêu dâu bể cuộc đời, nơi yên bình nhất cho ta quay về vẫn là mái nhà xưa, nơi có bóng mẹ cha vào ra sớm chiều, nơi gói ghém, giữ gìn bao kỷ niệm của một thuở đầu đời...

Hồng Phúc

 

Tags:

Bài viết khác

Câu chuyện gia đình: Yêu sắc đẹp

Anh thường nói với chị: “Một bàn tay thô ráp nhưng mượt mà trong lòng người chồng, một làn da sạm nắng nhưng lại mềm mại trong lòng người chồng vì tình yêu với vợ. Mình đã sống với nhau lâu rồi, em đừng bận tâm vì nhan sắc”.

Tản văn: Ký ức tuổi thơ tôi

Cái mùi rơm, mùi rạ thơm tho và lành sạch ít khi làm ta từ chối hay né tránh. Cũng có thể vì trên những cánh đồng rộng, không khí loãng ra trong những chiều gió nên dù có vào chính vụ đốt đồng đi chăng nữa, người đi bên này những bờ ruộng, triền đê hay những con đường làng nương theo bờ bãi vẫn không cảm thấy ngột ngạt vì khói.

Câu chuyện gia đình: Quên đi bệnh tật, ưu phiền

Câu chuyện trên khoang tàu hôm ấy ngẫu nhiên lại trĩu nặng nỗi lo về bệnh tật. 4 hành khách - 4 bệnh nhân mới bước ra từ các bệnh viện khác nhau ở thành phố đầy bụi bặm, xô bồ, lúc mưa lúc nắng. Một đôi vợ chồng già với những căn bệnh của người già xuống ga Quảng Ngãi. Một chị trung niên xuống ga Đà Nẵng mới lặn lội vào tận Sài Gòn chữa bệnh. Và tôi, cô gái trẻ hơn đôi chút nhưng cũng suy nghĩ rất nhiều trong hơn 7 tiếng trên tàu.

Tản văn: Mùa hè xa vắng

Sau chừng ly, tôi nhìn ra hồ. Nghe gió bời bời. Cảm giác xót xa quá đỗi. Những thân sen khô rã rời. Chắc chắn không phải là chống chọi với gió, không phải chống chọi với già nua. Cũng không hẳn là cam chịu.

Phân tích truyện ngắn “Ông tôi” của tác giả Đào Quốc Thịnh

Đề thi: Em hãy phân tích truyện ngắn “Ông tôi” của nhà văn Đào Quốc Thịnh?

Tản văn: “Thằng Bờm có cái quạt mo”

Trước sân nhà tôi có cây cau. Cây không cho bóng mát, trái cau trẻ nhỏ không ăn được... nên mấy chị em không hào hứng với cây cau trước cửa. Có lần, chị tôi đem về cây si, xin mẹ trồng trước ngõ cho mát. Mẹ tôi không chịu, bảo đó là cây cau bà nội trồng.

Phân tích truyện ngắn Quê hương của tác giả Đào Quốc Thịnh

Đề thi học sinh giỏi môn Ngữ văn lớp 9: Em hãy phân tích truyện ngắn “Quê hương” của nhà văn Đào Quốc Thịnh? Quê hương luôn là chủ đề khơi nguồn cảm hứng cho nhiều tác giả. Với tác phẩm “Quê hương”, nhà văn Đào Quốc Thịnh đã cho ra đời một truyện ngắn hay, đóng góp vào kho tàng văn học Việt Nam, một tác phẩm nhân văn sâu sắc, gây xúc động lòng người.

Tản văn: Gánh hàng rong của mẹ

Nghỉ hè, tôi có dịp đi thăm người bạn ở miền Tây. Hình ảnh những chiếc xuồng ba lá, những cô gái giản dị trong chiếc áo bà ba làm tôi thích thú. Nhưng điều lôi cuốn tôi nhất vẫn là những món ăn đậm chất Nam Bộ.
Top