banner 728x90

Tản văn: Những tháng năm gian khó

19/03/2025 Lượt xem: 2449

Sáng sớm ra phố, trong làn gió cuối đông se lạnh, nhìn những chiếc áo ấm đầy màu sắc bỗng nôn nao nhớ những mùa đông xưa bên mẹ. Ngày ấy, mùa đông như lạnh hơn bây giờ, trẻ con nhà quê đứa nào môi cũng tím tái, chỉ có nụ cười hồn nhiên thường trực trên môi.

Thời bao cấp, chuyện ăn mặc của các gia đình công nhân đều trông chờ vào nguồn cung của các cửa hàng nhà nước, thế nên áo đẹp chỉ là thứ xa xỉ, kiếm đủ áo ấm để chống lại cái rét mùa đông cũng đã là chuyện khó. Còn nhớ, mỗi lần đông đến, lãnh đạo nông trường nơi tôi sống lại cho xe chở quần áo về tận đội sản xuất để bán cho các gia đình công nhân. Ngày xe về đội, cả làng cả đội vui như hội, kẻ ướm người thử râm ran tiếng nói cười. Hàng hóa khan hiếm nên cả làng mặc “đồng phục” là chuyện thường ngày ở huyện. Có năm, mẹ mua cho anh em chúng tôi những chiếc áo len, áo mút cùng kiểu dáng màu sắc, chỉ khác nhau về kích cỡ. Chạy sang nhà bạn định khoe vừa được mẹ mua áo mới, nhưng vừa đến sân, tôi bỗng tiu nghỉu vì thấy anh em nhà nó cũng mặc giống mình! Cũng chỉ vì áo quần giống nhau, nên thằng em út nhà tôi đã có lần chạy về mách mẹ vì ngỡ đứa bạn… ăn trộm áo của mình, đến giờ kể lại ai cũng cười mà nước mắt rưng rưng về một thời gian khó!

Mỗi lần có áo mới, lũ trẻ chúng tôi đứa nào cũng xúng xính ra đường khoe với chúng bạn. Qua vài phút gìn giữ ban đầu, bọn trẻ lại hồn nhiên cùng nhau nghịch đất, vọc cát nên chẳng mấy chốc những chiếc áo ấm lấm lem bùn đất. Báo hại, chiều tối đi làm về, mẹ lại nhẫn nại giặt giũ, hong áo cho con. Đến giờ tôi vẫn nhớ chiếc áo len có họa tiết ca rô màu trắng đen hay chiếc áo mút cao cổ màu xanh da trời mặc suốt mấy năm liền, đến mức mẹ phải xẻ cổ áo ra vì con cái lớn lên theo thời gian, áo ngày càng bé lại! Lúc nhỏ tôi cứ ngúng nguẩy không chịu mặc áo len vì ngứa, lớn lên tôi mới biết để có chiếc áo ấy mẹ đã phải chắt chiu từng đồng, có khi phải mua nợ trừ lương về sau!

Năm tháng đi qua, những chiếc áo ấm thời thơ bé ấy đã trở thành kỷ niệm. Bây giờ, mỗi khi nhìn những tấm ảnh trẻ em miền núi co ro trong giá rét, tôi lại nhớ về những năm tháng còn gian khó mà nước mắt cứ chực trào. Những khuôn hình ấy đã đánh thức, nhắc nhớ về một tình mẹ bao la!

Hương Lan

 

 

Tags:

Bài viết khác

Tản văn: Hương bưởi tháng ba

Đã lâu tôi chưa có dịp về thăm quê. Về để được bước chân rộn rã trên con đường làng, qua cánh cổng làng trầm mặc rêu phong, qua cây đa cổ thụ sừng sững hàng trăm năm tuổi. Về để ùa vào tâm thức mình hương hoa bưởi tinh khiết, nồng nàn…

Truyện ngắn: Ngôi nhà còn mãi trong mơ

Cho đến bây giờ, những giấc mơ vẫn thường đưa tôi về với ngôi nhà cũ của một thời thơ ấu, ngôi nhà nằm ở ngoại ô thành phố. Chớp mắt đã gần 40 năm trôi qua kể từ ngày tôi từ biệt ngôi nhà thân yêu ấy. Tuy tôi cũng có nhiều lần quay về khu nhà cũ, đi ngang qua và nhìn thấy nó từ xa, nhưng không hiểu sao chẳng dám bước lại gần, có lẽ tôi sợ cảm xúc sẽ bóp nghẹt trái tim mình bởi những kỷ niệm dâng trào...

Câu chuyện gia đình: Yêu sắc đẹp

Anh thường nói với chị: “Một bàn tay thô ráp nhưng mượt mà trong lòng người chồng, một làn da sạm nắng nhưng lại mềm mại trong lòng người chồng vì tình yêu với vợ. Mình đã sống với nhau lâu rồi, em đừng bận tâm vì nhan sắc”.

Tản văn: Ký ức tuổi thơ tôi

Cái mùi rơm, mùi rạ thơm tho và lành sạch ít khi làm ta từ chối hay né tránh. Cũng có thể vì trên những cánh đồng rộng, không khí loãng ra trong những chiều gió nên dù có vào chính vụ đốt đồng đi chăng nữa, người đi bên này những bờ ruộng, triền đê hay những con đường làng nương theo bờ bãi vẫn không cảm thấy ngột ngạt vì khói.

Câu chuyện gia đình: Quên đi bệnh tật, ưu phiền

Câu chuyện trên khoang tàu hôm ấy ngẫu nhiên lại trĩu nặng nỗi lo về bệnh tật. 4 hành khách - 4 bệnh nhân mới bước ra từ các bệnh viện khác nhau ở thành phố đầy bụi bặm, xô bồ, lúc mưa lúc nắng. Một đôi vợ chồng già với những căn bệnh của người già xuống ga Quảng Ngãi. Một chị trung niên xuống ga Đà Nẵng mới lặn lội vào tận Sài Gòn chữa bệnh. Và tôi, cô gái trẻ hơn đôi chút nhưng cũng suy nghĩ rất nhiều trong hơn 7 tiếng trên tàu.

Tản văn: Mùa hè xa vắng

Sau chừng ly, tôi nhìn ra hồ. Nghe gió bời bời. Cảm giác xót xa quá đỗi. Những thân sen khô rã rời. Chắc chắn không phải là chống chọi với gió, không phải chống chọi với già nua. Cũng không hẳn là cam chịu.

Phân tích truyện ngắn “Ông tôi” của tác giả Đào Quốc Thịnh

Đề thi: Em hãy phân tích truyện ngắn “Ông tôi” của nhà văn Đào Quốc Thịnh?

Tản văn: “Thằng Bờm có cái quạt mo”

Trước sân nhà tôi có cây cau. Cây không cho bóng mát, trái cau trẻ nhỏ không ăn được... nên mấy chị em không hào hứng với cây cau trước cửa. Có lần, chị tôi đem về cây si, xin mẹ trồng trước ngõ cho mát. Mẹ tôi không chịu, bảo đó là cây cau bà nội trồng.
Top