banner 728x90

Tản văn: Ngày ấy đâu rồi

30/04/2025 Lượt xem: 2421

Làng tôi ở ven sông, lọt thỏm giữa ngút ngàn ruộng lúa. Bầu trời như rộng ra cho thỏa những cánh cò bay lả bay la, cho thỏa tiếng đồng lúa reo rì rào. Những dòng kênh xanh đến mơ màng chạy ngang rẽ dọc nơi nơi, đưa nước về hầu như khắp miền quê cũng không thể xua hết cái nóng oi bức nên người ta thường dùng bóng râm của cây cối và gió từ sông thổi lên để làm những công việc lặt vặt, trong đó có cánh võng ru nôi của mẹ tôi.

Tôi nhớ như in dù ngày ấy vẫn còn rất bé. Khoảng sân nhà tôi là một vườn địa đàng đầy ắp tiếng cười trẻ thơ. Ở đó, chúng tôi thường chạy theo tiếng chim, tiếng dế, tiếng mo cau bị gió kéo lê trên đường. Chỉ có thế mà vẫn thích thú cười hoài. Khi những trò chơi đùa không còn quyến rũ lũ trẻ chúng tôi được nữa, tôi quay về bên cánh võng của mẹ ngủ một giấc ngon lành. “ À... ơi… con ngủ cho ngoan để cha đi trẩy nước non Cao Bằng…” có dính dáng gì tới quê tôi đâu nhưng đã in sâu vào tiềm thức của tôi lúc nào không hay. Nó lớn lên, lớn lên mãi cùng tôi qua những tháng năm.

Đến bây giờ tôi cũng không thể nào phân tích được là trong lời ru của mẹ có cái gì đó thật ấm áp và vô cùng êm ái mà không có nó thì giấc ngủ của trẻ thơ sẽ không thể say nồng. Phải chăng lời ru của mẹ là liều thuốc ngủ diệu kỳ nhất; bàn tay vỗ về của mẹ là an tâm nhất để giấc ngủ con không phải chập chờn. Điều tưởng chừng vô thức đó thực ra là một quá trình lao động cực nhọc của tạo hóa để làm nên tình mẫu tử thiêng liêng. Một sợi dây vô hình nhưng vô cùng chắc chắn gắn kết con vào đời mẹ. Trên đời này, yêu nhất vẫn là mẹ mình thôi.

Cuộc sống ngày càng hối hả, người ta không thể không thích nghi với vòng xoay luôn tăng chứ không hề giảm của nhịp sống thị thành. Câu mẹ ru dần thưa thớt trong những căn nhà phố. Không như thời chúng tôi, những đứa trẻ quê luôn được mẹ ẵm bồng, vỗ về khi hát ru nôi… “ À…ơi… con ngủ cho say…”, cái ngày xưa êm ái ấy đâu rồi?!

 

Võ Hồng Phúc

 

 

 

 

 

Tags:

Bài viết khác

Tản văn: Lại một ngày nữa đi qua

Có tiếng đàn ai vẳng đưa trong đêm trăng. Trăng trên đồi cát trắng. Liêu trai và mộng mị. Lại có lời ca rằng: Ngày xưa có anh Trương Chi Người thì thậm xấu, hát thì thậm hay… Không gian như rung lên muôn trùng sợi tơ. Trên dòng Tiêu Tương, con thuyền Trương Chi chở đầy trăng và giọng hát, nặng trĩu tâm tình. Tây hiên, Mỵ Nương nghe dòng sông tương tư thanh âm dìu dặt. Sông thu ru êm một khúc tình ca.

Tản văn: Vườn hoa trước sân nhà

Trước nhà tôi có một ô sân nhỏ, nơi đó tôi trồng cây. Đó là ước mơ của tôi trong khoảng thời gian dài khi còn ở nhà thuê, tôi chỉ mơ có một mảnh đất của riêng mình, chừa một cái sân để cho cây cỏ vươn mình. Và sau này, khi đã có một mảnh đất nhỏ, tôi đã dành một góc riêng cho cây cỏ.

Truyện ngắn: Tình yêu không đơn giản

Một buổi sáng, đang ngồi trên giảng đường, nàng bất ngờ nhận được tin nhắn của anh chàng ở trọ gần nhà: “Em ơi, em có muốn làm con của má anh, làm má của con anh không?”. Nàng cười bẽn lẽn, đôi má ửng hồng. Bữa đó, nàng không thể tập trung học được vì nghĩ anh này hay thiệt, gặp nhau hoài không nói, tự nhiên nhắn một cái tin lạ hoắc. Nghĩ vậy, nàng nhắn lại: “Em đồng ý!”. Nhắn thì nhắn, nhưng nàng coi đó là lời lẽ trêu trọc nhau, đùa chút cho vui.

Tản văn: Xuân trong mắt người thi sĩ

Trong bốn mùa của thiên nhiên, mùa xuân làm cho chúng ta vui nhất và cũng thoáng một chút buồn nhất. Mùa xuân như một cô gái đẹp ghé đến chơi nhà chàng trai, làm cho chủ nhà rộn vui (Tết) và khi nàng bước đi (xuân sang - tháng Giêng) để lại thềm lá ngẩn ngơ. Vì thế, mỗi khi nắng xuân vàng chan chứa trong veo với trời xanh thì tâm hồn người đa cảm đều có cảm giác xao xuyến về những điều đã qua.

Chuyện vui ngắn ngắn: Tiếc của giời

Vừa mất điện, cả nhà tối đen như mực. Cơ chừng sẽ mất lâu theo kế hoạch sửa chữa của thành phố. Chính vì vậy hắn cứ ngồi nguyên ở phòng ngoài quát vợ đốt cái đèn dầu lên.

Tản văn: Mùi vị phở

Bạn tôi hiện là chủ một công ty xây dựng. Vợ là chủ một nhà hàng khá tiếng tăm trong thành phố. Hai người con du học bên Mỹ... Vậy mà trong một buổi trà dư tửu hậu, bạn làm tôi sững người vì ngạc nhiên khi nghe tâm sự: Ông biết không, tôi vẫn khoái nhất cái món cơm nguội chan nước phở đấy (!)

Mùa rau xanh

Rau đem ra thành phố năm nay có vẻ rẻ hơn mọi năm. Xà lách, rau thơm, rau canh, rau xào... thứ nào thứ nấy tươi xanh mơn mởn, nhiều khi không định ăn cũng dừng chân đứng lại và mua mấy ngàn.

Tản văn: Nhớ lắm khu vườn của ngoại

Cứ mỗi lần mở album nhạc “Khu vườn yên tĩnh” với tiếng hát sâu lắng của ca sĩ Hồng Nhung qua ca khúc “Hòn đá lặng lẽ”, trong tôi cảm xúc về thời ấu thơ với những kỷ niệm ở khu vườn nhà ngoại lại tràn về. Khu vườn đó cũng thật yên tĩnh.
Top