banner 728x90

Tản văn: Ngày ấy đâu rồi

30/04/2025 Lượt xem: 2529

Làng tôi ở ven sông, lọt thỏm giữa ngút ngàn ruộng lúa. Bầu trời như rộng ra cho thỏa những cánh cò bay lả bay la, cho thỏa tiếng đồng lúa reo rì rào. Những dòng kênh xanh đến mơ màng chạy ngang rẽ dọc nơi nơi, đưa nước về hầu như khắp miền quê cũng không thể xua hết cái nóng oi bức nên người ta thường dùng bóng râm của cây cối và gió từ sông thổi lên để làm những công việc lặt vặt, trong đó có cánh võng ru nôi của mẹ tôi.

Tôi nhớ như in dù ngày ấy vẫn còn rất bé. Khoảng sân nhà tôi là một vườn địa đàng đầy ắp tiếng cười trẻ thơ. Ở đó, chúng tôi thường chạy theo tiếng chim, tiếng dế, tiếng mo cau bị gió kéo lê trên đường. Chỉ có thế mà vẫn thích thú cười hoài. Khi những trò chơi đùa không còn quyến rũ lũ trẻ chúng tôi được nữa, tôi quay về bên cánh võng của mẹ ngủ một giấc ngon lành. “ À... ơi… con ngủ cho ngoan để cha đi trẩy nước non Cao Bằng…” có dính dáng gì tới quê tôi đâu nhưng đã in sâu vào tiềm thức của tôi lúc nào không hay. Nó lớn lên, lớn lên mãi cùng tôi qua những tháng năm.

Đến bây giờ tôi cũng không thể nào phân tích được là trong lời ru của mẹ có cái gì đó thật ấm áp và vô cùng êm ái mà không có nó thì giấc ngủ của trẻ thơ sẽ không thể say nồng. Phải chăng lời ru của mẹ là liều thuốc ngủ diệu kỳ nhất; bàn tay vỗ về của mẹ là an tâm nhất để giấc ngủ con không phải chập chờn. Điều tưởng chừng vô thức đó thực ra là một quá trình lao động cực nhọc của tạo hóa để làm nên tình mẫu tử thiêng liêng. Một sợi dây vô hình nhưng vô cùng chắc chắn gắn kết con vào đời mẹ. Trên đời này, yêu nhất vẫn là mẹ mình thôi.

Cuộc sống ngày càng hối hả, người ta không thể không thích nghi với vòng xoay luôn tăng chứ không hề giảm của nhịp sống thị thành. Câu mẹ ru dần thưa thớt trong những căn nhà phố. Không như thời chúng tôi, những đứa trẻ quê luôn được mẹ ẵm bồng, vỗ về khi hát ru nôi… “ À…ơi… con ngủ cho say…”, cái ngày xưa êm ái ấy đâu rồi?!

 

Võ Hồng Phúc

 

 

 

 

 

Tags:

Bài viết khác

Truyện ngắn: Chuyện tình thời chiến tranh

Bên kia sông Cái là một xóm chài nhỏ với những chiếc thuyền gỗ nằm sát vào nhau; phía sau đó không xa, nơi có con dốc thoai thoải dẫn lên là những khu vườn rậm rạp, xanh thẳm. Còn bên này, phía bờ Bắc là bãi bồi, vào tháng hai, những nương bắp vào thì con gái nối nhau, trải dài, tít tắp một màu xanh non.

Tạp văn: Đi qua những ngày mưa

Chiều nay trời bỗng mưa bất chợt khiến trong lòng tôi cũng đổ một cơn mưa. Lớp học đến giờ tan trường, tôi ôm cặp sách đứng bên hành lang mà nhìn màn mưa đang xối xả.

Truyện ngắn: Hãy đợi em

Vẫn như mọi ngày, đúng 5 giờ sáng cô lại mở cửa hàng. Nhanh nhẹn bê từng chậu hoa đặt trước cửa, cô thở phào, ánh mắt tràn ngập yêu thương.

Câu chuyện gia đình: Con cá bắt trượt

Các bạn nam nữ thanh niên trước khi bước vào hôn nhân ít nhiều cũng đã trải qua một vài mối tình hay ít ra cũng đã từng “để ý” hoặc “thầm yêu trộm nhớ” một vài người.

Truyện ngắn: Bó hoa thạch thảo

Chuyến công tác kết thúc sớm hơn dự định hai ngày, chị về nhà mà không gọi điện báo trước. Cửa khóa im ỉm, giờ này chắc anh đang ở bệnh viện, bé Thảo chơi bên nhà bà ngoại. Chị nhẹ nhàng mở cửa bước vào. Thấy nhà cửa gọn gàng, sạch sẽ chị thở phào nhẹ nhõm.

Tạp văn: Mẹ sẽ về quê

Chiều nay, mẹ gọi điện giục con đặt vé máy bay cho mẹ về quê. Nghe giọng mẹ có vẻ buồn, con cảm thấy bất an nên đánh liều hỏi: “Có đặt vé khứ hồi không hả mẹ?”. Mẹ im lặng không trả lời.

Truyện ngắn: Nhặt của rơi

Tiếng reo của nó làm tôi run bắn người. Ông bà kia cũng phát hiện thấy nó. Thằng Hòa lùi lại định chạy nhưng không kịp. Ông kia mừng rỡ lao vào ôm chầm lấy nó cười tít. Tôi nhìn dưới chân ông bà kia: chiếc thúng và bao tải rách vẫn còn nguyên. Trên thúng là chiếc mẹt bày hương, hoa, tiền vàng mã… Có lẽ ông ta đang xếp dở những tập tiền vàng âm phủ cho vào bao tải rách để dọn hàng về...

Câu chuyện gia đình: “Bài học chốn nhà hàng”

Cũng như mọi lần, Hùng phóng chiếc xe Mercedes bóng loáng phanh két trước cổng nhà hàng Tuyết Nhung. Chẳng cần khóa xe, anh giao chìa khóa cho nhân viên bảo vệ rồi chọn một chiếc bàn kín đáo nằm sâu bên trong để ngồi. Phong cách “ga lăng” của anh làm cho nhiều em tiếp viên ở đây phải “nể” và muốn gần gũi…. Dù mới chỉ đến đây vài lần, nhưng chủ quán hiểu rất rõ tính tình của anh, liền nháy mắt ra hiệu cho Thủy, (một tiếp viên xinh đẹp) ra tiếp.
Top