banner 728x90

Tản văn: Chiếc áo tuổi thơ

15/07/2025 Lượt xem: 2354

Sáng sớm ra phố, trong làn gió cuối đông se lạnh, nhìn những chiếc áo ấm đầy màu sắc bỗng nôn nao nhớ những mùa đông xưa bên mẹ. Ngày ấy, mùa đông như lạnh hơn bây giờ, trẻ con nhà quê đứa nào môi cũng tím tái, chỉ có nụ cười hồn nhiên thường trực trên môi.

Thời bao cấp, chuyện ăn mặc của các gia đình công nhân đều trông chờ vào nguồn cung của các cửa hàng nhà nước, thế nên áo đẹp chỉ là thứ xa xỉ, kiếm đủ áo ấm để chống lại cái rét mùa đông cũng đã là chuyện khó. Còn nhớ, mỗi lần đông đến, lãnh đạo nông trường nơi tôi sống lại cho xe chở quần áo về tận đội sản xuất để bán cho các gia đình công nhân. Ngày xe về đội, cả làng cả đội vui như hội, kẻ ướm người thử râm ran tiếng nói cười. Hàng hóa khan hiếm nên cả làng mặc “đồng phục” là chuyện thường ngày ở huyện. Có năm, mẹ mua cho anh em chúng tôi những chiếc áo len, áo mút cùng kiểu dáng màu sắc, chỉ khác nhau về kích cỡ. Chạy sang nhà bạn định khoe vừa được mẹ mua áo mới, nhưng vừa đến sân, tôi bỗng tiu nghỉu vì thấy anh em nhà nó cũng mặc giống mình! Cũng chỉ vì áo quần giống nhau, nên thằng em út nhà tôi đã có lần chạy về mách mẹ vì ngỡ đứa bạn… ăn trộm áo của mình, đến giờ kể lại ai cũng cười mà nước mắt rưng rưng về một thời gian khó!

Mỗi lần có áo mới, lũ trẻ chúng tôi đứa nào cũng xúng xính ra đường khoe với chúng bạn. Qua vài phút gìn giữ ban đầu, bọn trẻ lại hồn nhiên cùng nhau nghịch đất, vọc cát nên chẳng mấy chốc những chiếc áo ấm lấm lem bùn đất. Báo hại, chiều tối đi làm về, mẹ lại nhẫn nại giặt giũ, hong áo cho con. Đến giờ tôi vẫn nhớ chiếc áo len có họa tiết ca rô màu trắng đen hay chiếc áo mút cao cổ màu xanh da trời mặc suốt mấy năm liền, đến mức mẹ phải xẻ cổ áo ra vì con cái lớn lên theo thời gian, áo ngày càng bé lại!

Lúc nhỏ tôi cứ ngúng nguẩy không chịu mặc áo len vì ngứa, lớn lên tôi mới biết để có chiếc áo ấy mẹ đã phải chắt chiu từng đồng, có khi phải mua nợ trừ lương về sau!

Năm tháng đi qua, những chiếc áo ấm thời thơ bé ấy đã trở thành kỷ niệm. Bây giờ, mỗi khi nhìn những tấm ảnh trẻ em miền núi co ro trong giá rét, tôi lại nhớ về những năm tháng còn gian khó mà nước mắt cứ chực trào. Những khuôn hình ấy đã đánh thức, nhắc nhớ về một tình mẹ bao la!

Thu Hương

 

Tags:

Bài viết khác

Tản văn: Bánh lá mít quê tôi

Hồi nhỏ, ở quê, tôi thấy nhà ông Trãi nghèo nhất xóm. Ngày hai buổi đi làm, với tính tình hiền lành, chăm chỉ, ông lại có tay nghề “đa năng” nên ai nhờ gì làm nấy, cả ngày vất vả có khi cũng chỉ được trả công bằng 5 lon gạo hoặc ít ký khoai lang, củ mì. Vợ anh, chị Hải mắt kèm nhèm, lại thêm bị bệnh khớp gối nên chỉ quanh quẩn trong nhà, ngoài bếp.

Truyện ngắn: Chia tay

Mùa xuân vừa đi qua cũng là lúc thành phố nơi nàng gắn bó thời ấu thơ tràn ngập ánh mặt trời. Hơi lạnh se se len lỏi trong gió cách đó mấy ngày, giờ không còn nữa.

Truyện ngắn: Tín hiệu tình yêu

Trông họ giống như một cặp tình nhân mới yêu nhau. Chứ yêu lâu, người ta chẳng được tình tứ đến thế. Cách sống của cặp này khiến cho người chung quanh bình phẩm bàn tán. Có người khen, cũng có người chê. Chị Việt nói: “Anh Tưởng với chị Viên đi đâu cũng có đôi, ăn gì cũng ngồi cạnh nhau, gắp thức ăn, chăm sóc cho nhau. Họ mê nhau chớ chẳng phải vợ chồng. Tình tứ đến thế là cùng! Vợ chồng mình chỉ mong được một phần mười như thế đã mừng rồi…”.

Truyện ngắn: Một mùa thu nữa trôi qua…

Hoàng hôn đang buông xuống bằng những tia sáng nhạt nhòa rơi rớt trên những rặng cây. Những con đường nồng nàn mùi hoa sữa đưa tôi đến quán cà phê quen thuộc. Giờ này, quán rất vắng. Tôi đi thẳng đến cái bàn đá nơi góc vườn. Ở đó có một cây khế già rậm rạp. Những chùm quả lúc lỉu kéo những tán lá la đà, tạo nên một khoảng không gian vừa kín đáo vừa thơ mộng.

Truyện ngắn: Xuân này em sẽ lấy chồng

Chiều nào đi làm về Diệp cũng dừng lại con kênh trong xanh trước nhà, hưởng thụ khoảng không gian trong veo ấy. Diệp vào thành phố đã 7 năm rồi, tốt nghiệp xong cô ở lại thành phố với lời hẹn cùng ba mẹ bao giờ hoàn thành những dự định của mình sẽ trở về. Và cứ thế, công việc đã giữ Diệp ở lại thành phố.

Truyện ngắn: “Bão tan”

Đài báo ngày mai có áp thấp nhiệt đới gần bờ. Nửa đêm, chị tỉnh giấc khi gió đập vào cửa kính. Trời mưa và lạnh. Căn phòng vẫn còn đèn sáng và mùng chưa mắc, bên cạnh chị, anh nằm co như con tôm, mền đạp dưới chân. Chị kéo mền đắp cho anh. Rồi chị mắc mùng, vừa bực vừa thương.

Câu chuyện gia đình: Sẻ chia sau cơn bão

Thời tiết những ngày qua thật lạ. Mưa thì như thác đổ, dằng dai; nắng thì rám cong mặt lá. Với cái biên độ của nắng mưa như thế, sợ sinh bệnh, vợ chồng anh gọi lái bán heo.

Câu chuyện gia đình: Sóng gió đi qua

Tôi quyết định ly hôn sau gần mười ba năm chung sống. Tôi cũng từng muốn níu kéo để giữ cho các con một mái ấm toàn vẹn nhưng sức chịu đựng có hạn, tôi không thể tiếp tục được nữa…
Top