banner 728x90

Tản văn: Xuân trong mắt người thi sĩ

24/06/2025 Lượt xem: 2370

Trong bốn mùa của thiên nhiên, mùa xuân làm cho chúng ta vui nhất và cũng thoáng một chút buồn nhất. Mùa xuân như một cô gái đẹp ghé đến chơi nhà chàng trai, làm cho chủ nhà rộn vui (Tết) và khi nàng bước đi (xuân sang - tháng Giêng) để lại thềm lá ngẩn ngơ. Vì thế, mỗi khi nắng xuân vàng chan chứa trong veo với trời xanh thì tâm hồn người đa cảm đều có cảm giác xao xuyến về những điều đã qua. Do vậy, những thi nhân Việt từ đầu thế kỷ trước cho đến giờ mỗi khi làm thơ xuân đều mang một vẻ xao xác buồn, vì hơn ai hết trái tim nhà thơ thường đa sầu.

Chế Lan Viên trong bài thơ “Xuân” có câu rất bi ai: Tôi có chờ đâu, có đợi đâu/Đem chi xuân lại gợi thêm sầu? Thi nhân hờn dỗi với mùa xuân thực ra vì quá yêu xuân và biết trước nỗi buồn của cảnh “xuân sang” hanh hao sẽ phải chia ly.

Hàn Mặc Tử là họa sĩ vẽ bức tranh xuân thật kỳ vĩ với đầy âm sắc và cảm xúc chơi vơi, tiếc nhớ tới vô cùng trong bài thơ nổi tiếng “Mùa xuân chín”. Với bốn khổ thơ là bốn khoảng không gian, bốn bầu trời và trái tim nhung nhớ. Kết mỗi đoạn thơ là dòng nhấn như ánh mắt ngấn nước của thi nhân về thân phận con người dưới lăng kính bức tranh xuân. Câu thơ cuối cùng là niềm khắc khoải day dứt đến khôn cùng: Chị ấy năm nay còn gánh thóc/Dọc bờ sông trắng nắng chang chang. Hàn Mặc Tử múa bút cùng nắng xuân hanh hao đã vẽ xong đời người con gái làm cho chúng ta thấy giật mình, đầy ngậm ngùi: Mùa xuân như giấc mơ qua nhanh quá!

Nếu bức tranh thi sĩ họ Hàn chỉ tả buổi sáng tới trưa thì Anh Thơ lại ướt đẫm cảm xúc buồn hiu của “Chiều xuân” với cô thiếu nữ một mình bên sông. Quê thi sĩ có dòng sông Thương miền Bắc Giang nên hình ảnh bến vắng nơi đây thật hữu tình: Mưa đổ bụi êm êm trên bến vắng/Đò biếng lười nằm mặc nước sông trôi/Quán tranh đứng im lìm trong vắng lặng/Bên chòm xoan hoa tím rụng tơi bời. Mùa xuân trong sương bảng, mưa rây... Chỉ đến khi có “vệt nắng” hiện lên: Làm giật mình một cô nàng yếm thắm/Cúi cuốc cào cỏ ruộng sắp ra hoa. Nhiều người nhận xét đây là câu thơ thần của Anh Thơ làm “giật mình” bao trái tim con người nhưng rất buồn.

Nhiều người rất ngạc nhiên không hiểu vì sao trong bài thơ “Vội vàng”, thi sĩ Xuân Diệu kết bài thơ dài dằng dặc lẫn lộn nhiều cảm xúc hối hả lại bằng câu: Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi! Thật vui tươi, hồn nhiên kỳ lạ, nhưng trở lại trong đoạn đầu bài thơ thì ai cũng hiểu vì Xuân Diệu đã từng thốt lên: Tháng Giêng ngon như một cặp môi gần nên đó là điều tất yếu. Hóa ra Xuân Diệu đang là một đứa trẻ tơ non về tâm hồn nên mùa xuân với ông thật hiện thực, không chút buồn. Nói như vậy để thấy không hẳn ai cũng thấy xuân hanh hao.

Còn chúng ta hôm nay, tiết cảnh và thời gian cũng như cảm xúc cũng khác xưa rất nhiều, khi xuân đến ồn ào ngày Tết; khi xuân đi lẳng lặng mặc dù vẫn để lại tràn ngập những bờ hoa đầy sắc màu. Mọi người lại phải cắm cúi với niềm suy ước của mình để bước tới. Nhưng nếu có lúc chỉ cần đôi phút ngồi lại ở góc vườn vắng ngắm nhìn lên vòm lá xanh biếc thì chắc chắn cảm xúc sẽ tràn về và lòng ta cũng chút buồn. Đó chính là niềm hạnh phúc của con người trước thiên nhiên kỳ diệu: xuân qua rồi! Lại hẹn ước mùa xuân sau.

Hồng Phúc

 

Tags:

Bài viết khác

Tản văn: Lại một ngày nữa đi qua

Có tiếng đàn ai vẳng đưa trong đêm trăng. Trăng trên đồi cát trắng. Liêu trai và mộng mị. Lại có lời ca rằng: Ngày xưa có anh Trương Chi Người thì thậm xấu, hát thì thậm hay… Không gian như rung lên muôn trùng sợi tơ. Trên dòng Tiêu Tương, con thuyền Trương Chi chở đầy trăng và giọng hát, nặng trĩu tâm tình. Tây hiên, Mỵ Nương nghe dòng sông tương tư thanh âm dìu dặt. Sông thu ru êm một khúc tình ca.

Tản văn: Vườn hoa trước sân nhà

Trước nhà tôi có một ô sân nhỏ, nơi đó tôi trồng cây. Đó là ước mơ của tôi trong khoảng thời gian dài khi còn ở nhà thuê, tôi chỉ mơ có một mảnh đất của riêng mình, chừa một cái sân để cho cây cỏ vươn mình. Và sau này, khi đã có một mảnh đất nhỏ, tôi đã dành một góc riêng cho cây cỏ.

Truyện ngắn: Tình yêu không đơn giản

Một buổi sáng, đang ngồi trên giảng đường, nàng bất ngờ nhận được tin nhắn của anh chàng ở trọ gần nhà: “Em ơi, em có muốn làm con của má anh, làm má của con anh không?”. Nàng cười bẽn lẽn, đôi má ửng hồng. Bữa đó, nàng không thể tập trung học được vì nghĩ anh này hay thiệt, gặp nhau hoài không nói, tự nhiên nhắn một cái tin lạ hoắc. Nghĩ vậy, nàng nhắn lại: “Em đồng ý!”. Nhắn thì nhắn, nhưng nàng coi đó là lời lẽ trêu trọc nhau, đùa chút cho vui.

Chuyện vui ngắn ngắn: Tiếc của giời

Vừa mất điện, cả nhà tối đen như mực. Cơ chừng sẽ mất lâu theo kế hoạch sửa chữa của thành phố. Chính vì vậy hắn cứ ngồi nguyên ở phòng ngoài quát vợ đốt cái đèn dầu lên.

Tản văn: Mùi vị phở

Bạn tôi hiện là chủ một công ty xây dựng. Vợ là chủ một nhà hàng khá tiếng tăm trong thành phố. Hai người con du học bên Mỹ... Vậy mà trong một buổi trà dư tửu hậu, bạn làm tôi sững người vì ngạc nhiên khi nghe tâm sự: Ông biết không, tôi vẫn khoái nhất cái món cơm nguội chan nước phở đấy (!)

Mùa rau xanh

Rau đem ra thành phố năm nay có vẻ rẻ hơn mọi năm. Xà lách, rau thơm, rau canh, rau xào... thứ nào thứ nấy tươi xanh mơn mởn, nhiều khi không định ăn cũng dừng chân đứng lại và mua mấy ngàn.

Tản văn: Nhớ lắm khu vườn của ngoại

Cứ mỗi lần mở album nhạc “Khu vườn yên tĩnh” với tiếng hát sâu lắng của ca sĩ Hồng Nhung qua ca khúc “Hòn đá lặng lẽ”, trong tôi cảm xúc về thời ấu thơ với những kỷ niệm ở khu vườn nhà ngoại lại tràn về. Khu vườn đó cũng thật yên tĩnh.

Tản văn: Khoảng trời riêng không thể xóa mờ

Ngõ chợ là nơi bố mẹ tôi gặp nhau, là nơi tôi lớn lên, ê a những bài học đầu tiên của cuộc đời mình. Đấy còn là nơi tôi học những cách ứng xử ở đời, cách nuôi một hoài bão bằng việc rất giản đơn như cần mẫn bỏ những đồng xu lẻ vào con heo đất. Là nơi tôi học cách bươn chải trong cuộc mưu sinh nhọc nhằn, cơ cực; học cách chắt chiu những điều tốt đẹp từ những va vấp; học cách sống sao cho vững chãi.
Top