banner 728x90

Nghề dệt của người Lự ở Bản Hon

29/07/2024 Lượt xem: 2551

Từ bao đời nay, người Lự ở xã Bản Hon, huyện Tam Đường, tỉnh Lai Châu coi nghề dệt thổ cẩm truyền thống là thước đo đánh giá sự khéo léo, đảm đang của người phụ nữ. Vì thế khung cửi dệt thổ cẩm truyền thống là vật dụng quan trọng không thể thiếu trong gia đình người Lự.  

Những người phụ nữ Lự ở Bản Hon gắn bó với nghề dệt thổ cẩm truyền thống

Từ bao đời nay, người Lự ở xã Bản Hon, huyện Tam Đường, tỉnh Lai Châu coi nghề dệt thổ cẩm truyền thống là thước đo đánh giá sự khéo léo, đảm đang của người phụ nữ. Vì thế khung cửi dệt thổ cẩm truyền thống là vật dụng quan trọng không thể thiếu trong gia đình người Lự.  

Nằm trong vùng đất tuyệt đẹp cách trung tâm huyện Tam Đường, tỉnh Lai Châu khoảng hơn 10 km, xã Bản Hon là nơi có cộng đồng dân tộc Lự đông đảo nhất tỉnh sinh sống. Tại đây có hơn 500 hộ gia đình người Lự chiếm trên 90% tổng số hộ gia đình toàn xã.

Phụ nữ Lự ở Bản Hon nắm vững kỹ thuật dệt truyền thống vì học từ bà, từ mẹ qua nhiều năm. Thuần thục dệt trên khung dệt, các công đoạn từ trồng bông, bật bông, se sợi đến thêu, nhuộm đều do những người phụ nữ tự tay làm. Những lúc nông nhàn, họ cặm cụi dệt những sản phẩm thổ cẩm mộc mạc nhưng rất đẹp, chứa đựng giá trị truyền thống và niềm tự hào về văn hóa của dân tộc Lự.

Theo chị Lò Thị Thụy, những người phụ nữ người Lự ở đây hầu hết ai cũng biết thêu thùa, dệt vải, may áo, váy. Những sản phẩm dệt thổ cẩm độc đáo dùng để để trang trí nhà cửa và may trang phục truyền thống của phụ nữ, tạo nên nét đẹp độc đáo, quyến rũ và nổi bật.

Du khách tìm hiểu cách dệt thổ cẩm của người Lự.

Nghề dệt thổ cẩm trước đây là niềm tự hào của các gia đình, ngày nay còn đóng góp vào sự phát triển của cộng đồng, bởi những năm gần đây ngành du lịch tỉnh Lai Châu chọn nghề dệt của người Lự ở Bản Hon là một trong những sản phẩm du lịch trọng điểm.

Mặc dù đối mặt với thách thức không nhỏ từ hàng dệt công nghiệp, cộng đồng người Lự vẫn nỗ lực bảo tồn và phát triển nghề. Bên cạnh đó tỉnh Lai Châu cũng làm rất nhiều việc từ phát triển thị trường, tạo điều kiện thuận lợi trong việc tiếp cận với du khách, hỗ trợ những lớp học giữ nghề, tôn vinh nghề dệt người Lự trong những ngày hội văn hóa lớn… để cùng với đồng bào người Lự gìn giữ và phát triển một trong những biểu tượng văn hóa đặc sắc của người Lự.

Nghề dệt thổ cẩm của người Lự ở Bản Hon không chỉ là một nghề truyền thống mà còn là biểu tượng của sự sáng tạo và lòng đam mê. Những tác phẩm tinh tế của những người phụ nữ Lự vừa làm đẹp cho cuộc sống vừa là cách họ gìn giữ và phát huy giá trị văn hóa của dân tộc góp phần làm đẹp cho bức tranh văn hóa đa dạng và phong phú của đất nước Việt Nam./.

Việt Cường/ Báo Ảnh Việt Nam

 

 

Tags:

Bài viết khác

Di tích Lịch sử - Văn hóa là gì? Tiêu chí, phân loại di tích lịch sử văn hóa

Di tích Lịch sử - Văn hóa là công trình xây dựng, địa điểm, hiện vật, di vật, đồ vật, bảo vật quốc gia thuộc công trình, địa điểm có liên quan đến những sự kiện lịch sử, quá trình phát triển văn hoá, xã hội một dân tộc, một đất nước. Di tích lịch sử - văn hoá phải có một trong các tiêu chí sau:

Những nhạc cụ “thổi hồn” cho Di sản Văn hóa hát Then

Hát Then trong đời sống, văn hoá tín ngưỡng, tâm linh của đồng bào Tày, Nùng, Thái vùng cao phía Bắc được ví là "điệu hát thần tiên", điệu hát của “Trời”. Nghệ thuật diễn xướng dân gian này ẩn chứa và phô diễn những giá trị lịch sử, văn hóa lâu đời. Trong hát Then, đàn Tính và chùm Xóc Nhạc là hai loại nhạc cụ không thể thiếu. Hai loại nhạc cụ này vừa có chức năng giữ nhịp, đệm cho hát, vừa có khả năng diễn tấu linh hoạt, đặc biệt còn được sử dụng như đạo cụ trong những điệu múa Then.

Điều kiện di tích lịch sử văn hóa được xếp loại là di tích quốc gia

Theo quy định tại Điều 29 Luật Di sản văn hóa năm 2001, được sửa đổi bởi khoản 10 Điều 1 Luật Di sản văn hóa sửa đổi năm 2009, việc phân loại di tích lịch sử và văn hóa phải dựa trên những điều kiện về giá trị lịch sử và văn hóa. Các điều kiện này được quy định rõ ràng nhằm xác định và bảo vệ các di tích có giá trị quan trọng đối với quốc gia và dân tộc. Cụ thể, các di tích được phân loại dựa trên bốn điều kiện cơ bản:

Thủ tục xếp hạng di tích lịch sử cấp quốc gia

Di tích lịch sử Việt Nam đã được phân thành ba cấp khác nhau, nhằm phản ánh giá trị lịch sử, văn hoá và khoa học của chúng. Đây là một dạng di sản văn hoá vật thể, bao gồm các công trình xây dựng, địa điểm và các di vật, cổ vật, bảo vật quốc gia thuộc công trình hoặc địa điểm đó.

Phân cấp, phân quyền trong quản lý, bảo vệ và phát huy giá trị di sản văn hóa

Ở Việt Nam, vấn đề phân cấp là một nhiệm vụ chính trị quan trọng của quá trình cải cách nền hành chính nhà nước. Phân cấp quản lý có thể hiểu là vấn đề chuyển giao nhiệm vụ, quyền hạn rõ ràng giữa các cơ quan nhà nước, các bạn ngành Trung ương và địa phương. Theo Từ điển Luật học, phân cấp quản lý được định nghĩa là “Chuyển giao nhiệm vụ, quyền hạn của cơ quan quản lý nhà nước cấp trên cho cơ quan quản lý nhà nước cấp dưới thực hiện thường xuyên, lâu dài, ổn định trên cơ sở pháp luật…

Lễ Hội Hoa Ban: Nét đẹp văn hóa vùng núi Tây Bắc Việt Nam

Lễ hội Hoa Ban là một trong những sự kiện văn hóa đặc sắc của Việt Nam, phản ánh sự hòa quyện giữa thiên nhiên và con người, giữa các giá trị truyền thống và sự phát triển hiện đại. Với vẻ đẹp thuần khiết của hoa ban, cùng với những hoạt động văn hóa phong phú, lễ hội Hoa Ban hứa hẹn sẽ tiếp tục là một điểm đến hấp dẫn của du khách trong và ngoài nước.

Quản lý nhà nước về di sản văn hóa phi vật thể

Quản lý nhà nước với tính chất là một hoạt động quản lý xã hội. Quản lý nhà nước được thực hiện bởi tất cả các cơ quan nhà nước, là hoạt động chấp hành và điều hành có tính tổ chức chặt chẽ, được thực hiện trên cơ sở pháp luật, được bảo đảm thực hiện bởi hệ thống các cơ quan hành chính nhà nước.

Mối quan hệ giữa các di sản văn hóa vật thể và phi vật thể

Sự tập trung vào di sản văn hóa vật thể trong luật pháp và chính sách thường phải trả giá cho những mối quan hệ liên kết và không thể tách rời của các yếu tố vật thể và phi vật thể. Chẳng hạn, đối với việc xây dựng một ngôi nhà và bảo vệ một hiện vật nghi lễ cụ thể thì dễ dàng hơn nhiều so với việc nhận biết và nhận diện một ý tưởng, hay một hệ thống tri thức. Với di sản văn hóa vật thể, một cách dễ dàng hơn để nhận biết cái mất đi, hay sẽ bị hư hỏng.
Top