banner 728x90

Chuyện kể về Trường Sa thân yêu

11/06/2025 Lượt xem: 2421

Tôi đến Trường Sa vào những ngày tháng 3 âm lịch, khi hoa muống biển nở rộ. Mùa xuân ở Trường Sa là mùa trời yên biển lặng nhất. Lúc ấy, những cơn sóng đã thôi dữ dội. Nó nhè nhẹ va vào bờ cát, mơn man những dây hoa muống biển. Sóng xanh, thảm dây muống biển xanh với những bông hoa tím, và biết bao loài hoa khác đã vẽ nên bức tranh tuyệt đẹp về Trường Sa, trái tim của biển đảo quê hương.

Có một điều đặc biệt là, tại hầu hết các đảo nổi tôi đi qua như Song Tử Tây, Sinh Tồn, Trường Sa Lớn... cây muống biển đều vươn mình xanh ngắt. Loài cây thân mềm ấy có sức sống mãnh liệt trên cát bỏng cháy của mùa hạ, gió giật sóng dồn của mùa mưa, như sự chịu đựng dẻo dai trước muôn vàn gian khó và bất chấp hiểm nguy của người lính. Cây mọc như vòng tay ôm lấy đảo từ ngoài cầu cảng đến những dải cát ven bờ. Cây bò trên mặt sỏi làm êm bước chân chiến sĩ. Cây cho màu hoa tím thẫm như màu tím thủy chung của người lính và như tên gọi “hoa thủy chung” trong câu chuyện cổ tích mà các anh kể cho tôi nghe. Chuyện kể rằng, có một đôi nam nữ yêu nhau tha thiết nhưng gia đình nhà gái không đồng ý vì chàng trai quá nghèo. Để lấy được vợ, chàng trai đã ra khơi đánh cá kiếm tiền. Nơi quê nhà, hàng ngày cô gái ra bờ biển ngóng trông người yêu của mình, nhưng chờ mãi, chờ mãi mà chẳng thấy đâu. Cô kiệt sức và ngã xuống, biến thành cây muống biển. Cây ra hoa có màu tím thủy chung.

Buổi chiều, đi dọc bờ đảo Song Tử Tây, tôi gặp các chiến sĩ ôm đàn guitar hát dưới tán cây phong ba; gặp những người mẹ, người chị dắt con dạo chơi, vướng vào chân lũ trẻ là những dây muống biển. Một chiến sĩ nói với tôi: “Làm lính Trường Sa là niềm hạnh phúc lớn với em. Em không muốn rời xa nơi này”. Tình yêu biển đảo và tình yêu quê hương đã thấm vào máu thịt của mỗi người, trong đó có những người ở Trường Sa và những người ở đất liền như chúng tôi. Cây muống biển là người bạn đồng hành cùng chung gian khổ nhọc nhằn của khí hậu Trường Sa khắc nghiệt; cùng chứng kiến niềm vui ở chân cầu cảng khi có người từ đất liền ra. Mỗi dịp có đoàn ra biểu diễn văn nghệ, người lính lại hái hoa muống biển tặng các ca sĩ. Với tôi, những bông hoa ấy như muốn níu chân mình ở lại. Tôi hít hà gió biển lồng lộng và ngắm vạt muống biển mà thấy lòng nhẹ lâng. Nơi đây thân thương quá! Thân thương và gần gũi như những cây muống biển mọc thành dề ở bờ biển khu vực nơi tôi sinh sống.

Tạm biệt Trường Sa, trong điện thoại hay trong máy ảnh của người ở đất liền thế nào chẳng có nụ cười của các chiến sĩ và cây trái trên đảo, trong đó có loài hoa muống biển. Tạm biệt các chàng trai có nước da sạm nắng tôi cầm những bông hoa muống biển lên tàu và nhớ lại sự tích về cây muống biển. Chuyện bắt đầu bằng câu: “Ngày xửa ngày xưa, có một đôi nam nữ…”.

Hồng Phúc

 

Tags:

Bài viết khác

Cốm làng Vòng – Mùa thu Hà Nội

Không biết tự bao giờ, cái tên cốm làng Vòng đã trở thành nỗi nhớ xanh non của đất Kinh kỳ. Người Hà Nội đi xa, mỗi độ thu về, lại bâng khuâng ngậm ngùi khi nghĩ tới hương cốm phảng phất trên những con phố xưa, như một lời nhắc nhở dịu dàng về tuổi thơ đã qua và quê nhà còn đó.

Tản văn: Chia tay mùa hè

Mùa hè năm ấy, mặt trời như treo mãi trên đỉnh cao xanh biếc, rắc xuống trần gian thứ ánh sáng vàng ươm ngọt lịm. Con đường dẫn lối về khu vườn nhỏ bỗng bừng lên rực rỡ, từng phiến lá xanh thẫm lấp lánh như vẫy chào người qua. Ta vẫn nhớ rõ hương hoa nhài thoang thoảng, tiếng ve ngân dài như khúc dạo đầu cho một cuộc chia tay lặng lẽ, mà cũng vô cùng tha thiết.

Bài học không thể quên

Cha tôi vội vàng chạy ra sân đỡ lấy gánh cỏ nặng trĩu trên vai tôi xuống, ánh mắt người đầy ái ngại và thương cảm: Ham cắt chi nhiều dữ vậy con! Còn nhỏ, gánh nặng vậy vẹo xương còn gì? Tôi, một cậu bé hơn mười tuổi cảm thấy người nhẹ hẳn đi khi đôi vai nóng ran không còn phải gồng lên khổ sở, dưới chiếc đòn gánh cong oằn kia, lòng hân hoan hãnh diện lắm. Cũng như bao đứa trẻ nghèo khác, tôi phải đỡ đần cha mẹ từ khi còn rất nhỏ tuổi.

Truyện ngắn: Ngọn nến

Tôi hớn hở trở về ngôi trường cũ, nơi tôi đã từng gắn bó suốt 3 năm trung học phổ thông. Cầm mảnh bằng tốt nghiệp trên tay, tôi biết điều tôi mong đợi ngày xưa giờ đây đã thành hiện thực. Có lẽ thầy tôi sẽ hài lòng vì tôi đi đúng con đường mà thầy tôi đã từng mong muốn.

Tản văn: Lại một ngày nữa đi qua

Có tiếng đàn ai vẳng đưa trong đêm trăng. Trăng trên đồi cát trắng. Liêu trai và mộng mị. Lại có lời ca rằng: Ngày xưa có anh Trương Chi Người thì thậm xấu, hát thì thậm hay… Không gian như rung lên muôn trùng sợi tơ. Trên dòng Tiêu Tương, con thuyền Trương Chi chở đầy trăng và giọng hát, nặng trĩu tâm tình. Tây hiên, Mỵ Nương nghe dòng sông tương tư thanh âm dìu dặt. Sông thu ru êm một khúc tình ca.

Tản văn: Vườn hoa trước sân nhà

Trước nhà tôi có một ô sân nhỏ, nơi đó tôi trồng cây. Đó là ước mơ của tôi trong khoảng thời gian dài khi còn ở nhà thuê, tôi chỉ mơ có một mảnh đất của riêng mình, chừa một cái sân để cho cây cỏ vươn mình. Và sau này, khi đã có một mảnh đất nhỏ, tôi đã dành một góc riêng cho cây cỏ.

Truyện ngắn: Tình yêu không đơn giản

Một buổi sáng, đang ngồi trên giảng đường, nàng bất ngờ nhận được tin nhắn của anh chàng ở trọ gần nhà: “Em ơi, em có muốn làm con của má anh, làm má của con anh không?”. Nàng cười bẽn lẽn, đôi má ửng hồng. Bữa đó, nàng không thể tập trung học được vì nghĩ anh này hay thiệt, gặp nhau hoài không nói, tự nhiên nhắn một cái tin lạ hoắc. Nghĩ vậy, nàng nhắn lại: “Em đồng ý!”. Nhắn thì nhắn, nhưng nàng coi đó là lời lẽ trêu trọc nhau, đùa chút cho vui.

Tản văn: Xuân trong mắt người thi sĩ

Trong bốn mùa của thiên nhiên, mùa xuân làm cho chúng ta vui nhất và cũng thoáng một chút buồn nhất. Mùa xuân như một cô gái đẹp ghé đến chơi nhà chàng trai, làm cho chủ nhà rộn vui (Tết) và khi nàng bước đi (xuân sang - tháng Giêng) để lại thềm lá ngẩn ngơ. Vì thế, mỗi khi nắng xuân vàng chan chứa trong veo với trời xanh thì tâm hồn người đa cảm đều có cảm giác xao xuyến về những điều đã qua.
Top