banner 728x90

Câu chuyện gia đình: Khi đã hiểu nhau

21/05/2025 Lượt xem: 2375

Bố chồng tôi là một quân nhân nên khi về hưu ông luôn sống chuẩn mực, không những về tác phong, ăn nói mà ngay cả giờ giấc cũng giống như thời ở lính. Giỗ chạp hay tiệc tùng, ông mời ai, giờ nào là y như giờ đó chưa ai đến ông cũng bảo vợ con dọn xuống ăn. Việc chờ đợi người khác trong ăn uống, giỗ, tiệc đối với ông là điều hiếm thấy. Ngược lại, ai mời ông dự tiệc hay đám giỗ, ông đi rất đúng giờ. Từ 5 giờ sáng ông đã gọi tôi dậy đun nước, pha trà. Trước khi đi dạy, tôi phải nấu ăn sáng cho cả nhà... Tôi gợi ý với mức lương của mình, tôi có thể thuê một người giúp việc nhà để dành thời gian nghỉ ngơi, nhưng ông không cho phép. Không chỉ lên kế hoạch của gia đình, ông còn giám sát công việc bếp núc làm tôi cứ luống cuống không biết làm sao cho vừa ý ông... Sự nghiêm nghị của ông khiến tôi sợ thực sự, hạn chế tiếp xúc với ông.

Vậy nhưng, qua những câu chuyện nghe được cũng như lời khuyên của các đồng nghiệp, tôi dần nhận thấy bố chồng tôi không quá đáng sợ nếu tôi biết chạm tay và mở cánh cửa tâm hồn ông. Và tôi hiểu ra rằng: Thời tuổi trẻ của ông quá hào hùng nên khi về hưu, ông cũng có phần buồn chán, thấy mình không còn có ích như xưa. Các anh chị chồng tôi cũng bận rộn, chẳng mấy ai chịu ngồi nghe ông kể chuyện nên ông càng khép mình, và vì vậy càng làm ông khó tính thêm. Biết ông thích làm “chỉ huy” trong gia đình, mỗi khi quyết định việc gì, tôi cũng đều hỏi ý kiến ông. Có thể sau đó, chưa chắc vợ chồng tôi đã nghe, nhưng chúng tôi luôn cân nhắc ý kiến của ông vì nhiều lúc thấy ông nói cũng có tình, có lý.

Bây giờ, tôi không còn nơm nớp sợ ông như trước đây nữa, và hình ảnh ông bố chồng không còn nghiêm nghị trong mắt tôi. Thay vào đó, mỗi lần làm việc gì có sự góp ý của ông, tôi cảm thấy tự tin và vững tâm hơn. Tôi chủ động gần gũi trò chuyện và khơi dậy những năm tháng hào hùng oanh liệt của thế hệ như ông ngày trước. Tôi hiểu ra một điều rằng, mình cần khai thác những nét đẹp trong tâm hồn của những người xung quanh mình, hơn là chỉ đứng từ xa, phê phán và đánh giá họ.

Kim Phụng

 

Tags:

Bài viết khác

Câu chuyện gia đình: Quên đi bệnh tật, ưu phiền

Câu chuyện trên khoang tàu hôm ấy ngẫu nhiên lại trĩu nặng nỗi lo về bệnh tật. 4 hành khách - 4 bệnh nhân mới bước ra từ các bệnh viện khác nhau ở thành phố đầy bụi bặm, xô bồ, lúc mưa lúc nắng. Một đôi vợ chồng già với những căn bệnh của người già xuống ga Quảng Ngãi. Một chị trung niên xuống ga Đà Nẵng mới lặn lội vào tận Sài Gòn chữa bệnh. Và tôi, cô gái trẻ hơn đôi chút nhưng cũng suy nghĩ rất nhiều trong hơn 7 tiếng trên tàu.

Tản văn: Mùa hè xa vắng

Sau chừng ly, tôi nhìn ra hồ. Nghe gió bời bời. Cảm giác xót xa quá đỗi. Những thân sen khô rã rời. Chắc chắn không phải là chống chọi với gió, không phải chống chọi với già nua. Cũng không hẳn là cam chịu.

Phân tích truyện ngắn “Ông tôi” của tác giả Đào Quốc Thịnh

Đề luyện thi số 1: Em hãy phân tích truyện ngắn “Ông tôi” của nhà văn Đào Quốc Thịnh?

Tản văn: “Thằng Bờm có cái quạt mo”

Trước sân nhà tôi có cây cau. Cây không cho bóng mát, trái cau trẻ nhỏ không ăn được... nên mấy chị em không hào hứng với cây cau trước cửa. Có lần, chị tôi đem về cây si, xin mẹ trồng trước ngõ cho mát. Mẹ tôi không chịu, bảo đó là cây cau bà nội trồng.

Tản văn: Nơi lưu giữ kỷ niệm đầu đời

Ngôi nhà của ngày xưa không còn nữa. Nó đã cũ và được cha thay thế bằng ngôi nhà mới. Cũng lâu lắm rồi từ ngày lớn lên, tôi không còn gặp lại ngôi nhà của tuổi thơ. Nhưng bóng dáng ngôi nhà của một thời thơ bé vẫn in đậm trong tôi, đẹp lung linh như những miền ký ức, vẫn vẹn tròn trong nỗi nhớ khôn nguôi...

Phân tích truyện ngắn Quê hương của tác giả Đào Quốc Thịnh

Đề thi học sinh giỏi môn Ngữ văn lớp 9: Em hãy phân tích truyện ngắn “Quê hương” của nhà văn Đào Quốc Thịnh? Quê hương luôn là chủ đề khơi nguồn cảm hứng cho nhiều tác giả. Với tác phẩm “Quê hương”, nhà văn Đào Quốc Thịnh đã cho ra đời một truyện ngắn hay, đóng góp vào kho tàng văn học Việt Nam, một tác phẩm nhân văn sâu sắc, gây xúc động lòng người.

Tản văn: Gánh hàng rong của mẹ

Nghỉ hè, tôi có dịp đi thăm người bạn ở miền Tây. Hình ảnh những chiếc xuồng ba lá, những cô gái giản dị trong chiếc áo bà ba làm tôi thích thú. Nhưng điều lôi cuốn tôi nhất vẫn là những món ăn đậm chất Nam Bộ.

Truyện ngắn: Nỗi buồn chợt tan

Mẹ mất khi chị 15 tuổi, cha mất sức lao động, bốn đứa em đang tuổi ăn tuổi lớn. Gánh nặng áo cơm gia đình, chị phải nghỉ học. Thời gian thấm thoát... Đã hai mươi lần giỗ mẹ. Các em giờ đứa có gia đình, đứa học đại học. Đôi khi chị nhìn ra ngõ, thấy mùa xuân đi qua không trở lại.
Top