banner 728x90

Cái ao nhà và ký ức tuổi thơ

24/05/2025 Lượt xem: 2364

Nhà tôi có một cái ao nhỏ, một bên là khoảnh vườn nhỏ mẹ trồng đủ loại cây rau quả, bên kia là con đường quanh co dẫn đến cái cổng tre. Những trưa hè, mẹ dẫn tôi ra ngồi bên cạnh bờ ao dưới bóng cây dừa. Trong khi mẹ tranh thủ đan giỏ làn thì tôi thơ thẩn ngắm mây trời. Mặt ao an nhiên thả vào không khí những luồng hơi nước làm dịu đi cái hầm hập nóng của trưa hè. Tôi nhúng đôi chân xuống làn nước xanh màu rêu rồi khua bì bõm...

Tôi vẫn thường la cà bên bờ ao cả ngày không biết chán. Có khi chỉ ngồi ngắm những con gọng vó khiêu vũ trên mặt ao những điệu múa mà chỉ chúng mới hiểu. Có khi ngồi câu cá bằng một thanh củi khô khẳng khiu buộc sợi chỉ ở đầu và mồi câu là mấy hạt cơm nguội. Hoặc có khi gấp dăm ba chiếc thuyền giấy đủ loại rồi thả khẽ khàng xuống mặt ao, đăm đắm nhìn theo những con thuyền trôi bập bềnh và mơ hồ trong đầu giấc mơ được biến thành người tí hon, leo lên con thuyền giấy kia đi khám phá những vùng đất mới.

Mùa lục bình nở, cả mặt ao mênh mang sắc tím. Hoa lục bình như một cô gái thôn quê chân chất, mộc mạc. Những cánh hoa mỏng tang kiêu hãnh vươn mình mặc cái nắng chan chát của mùa hè. Lũ trẻ chúng tôi thi nhau hái mỗi đứa một ôm rồi lấy sợi rơm buộc lại thành từng bó chơi đồ hàng. Những bó hoa lục bình tím và nụ cười giòn tan cũng tím.

Những lúc nô nghịch đến mệt nhoài, chúng tôi ngồi ngắm đàn cá cờ bơi lượn, mấy chú ốc bám chặt vào thành tường rêu xanh ngủ gật hay dăm ba anh châu chấu bật càng tanh tách trên bè lục bình. Nhìn theo những con sóng lăn tăn chạy mải miết, trong lòng những đứa trẻ chúng tôi lại dậy lên khát khao được khám phá, phiêu lưu như chú Dế Mèn trong truyện của ông Tô Hoài...

Đi học xa nhà, mỗi lần về quê, tôi đều dành cho mình một khoảng lặng, tha thẩn bên bờ ao. Hôm qua, mẹ gọi điện bảo nhà mình sắp lấp cái ao để trồng cây ăn quả, tôi nghe trong mình có tiếng lạo xạo vỡ của những mảnh ký ức tuổi thơ. Rồi giờ đây, mỗi khi nhớ về cái ao nhỏ ấy chỉ còn là những sóng nhớ màu rêu.

Phúc Nguyên

 

 

 

Tags:

Bài viết khác

Câu chuyện gia đình: Quên đi bệnh tật, ưu phiền

Câu chuyện trên khoang tàu hôm ấy ngẫu nhiên lại trĩu nặng nỗi lo về bệnh tật. 4 hành khách - 4 bệnh nhân mới bước ra từ các bệnh viện khác nhau ở thành phố đầy bụi bặm, xô bồ, lúc mưa lúc nắng. Một đôi vợ chồng già với những căn bệnh của người già xuống ga Quảng Ngãi. Một chị trung niên xuống ga Đà Nẵng mới lặn lội vào tận Sài Gòn chữa bệnh. Và tôi, cô gái trẻ hơn đôi chút nhưng cũng suy nghĩ rất nhiều trong hơn 7 tiếng trên tàu.

Tản văn: Mùa hè xa vắng

Sau chừng ly, tôi nhìn ra hồ. Nghe gió bời bời. Cảm giác xót xa quá đỗi. Những thân sen khô rã rời. Chắc chắn không phải là chống chọi với gió, không phải chống chọi với già nua. Cũng không hẳn là cam chịu.

Phân tích truyện ngắn “Ông tôi” của tác giả Đào Quốc Thịnh

Đề luyện thi số 1: Em hãy phân tích truyện ngắn “Ông tôi” của nhà văn Đào Quốc Thịnh?

Tản văn: “Thằng Bờm có cái quạt mo”

Trước sân nhà tôi có cây cau. Cây không cho bóng mát, trái cau trẻ nhỏ không ăn được... nên mấy chị em không hào hứng với cây cau trước cửa. Có lần, chị tôi đem về cây si, xin mẹ trồng trước ngõ cho mát. Mẹ tôi không chịu, bảo đó là cây cau bà nội trồng.

Tản văn: Nơi lưu giữ kỷ niệm đầu đời

Ngôi nhà của ngày xưa không còn nữa. Nó đã cũ và được cha thay thế bằng ngôi nhà mới. Cũng lâu lắm rồi từ ngày lớn lên, tôi không còn gặp lại ngôi nhà của tuổi thơ. Nhưng bóng dáng ngôi nhà của một thời thơ bé vẫn in đậm trong tôi, đẹp lung linh như những miền ký ức, vẫn vẹn tròn trong nỗi nhớ khôn nguôi...

Phân tích truyện ngắn Quê hương của tác giả Đào Quốc Thịnh

Đề thi học sinh giỏi môn Ngữ văn lớp 9: Em hãy phân tích truyện ngắn “Quê hương” của nhà văn Đào Quốc Thịnh? Quê hương luôn là chủ đề khơi nguồn cảm hứng cho nhiều tác giả. Với tác phẩm “Quê hương”, nhà văn Đào Quốc Thịnh đã cho ra đời một truyện ngắn hay, đóng góp vào kho tàng văn học Việt Nam, một tác phẩm nhân văn sâu sắc, gây xúc động lòng người.

Tản văn: Gánh hàng rong của mẹ

Nghỉ hè, tôi có dịp đi thăm người bạn ở miền Tây. Hình ảnh những chiếc xuồng ba lá, những cô gái giản dị trong chiếc áo bà ba làm tôi thích thú. Nhưng điều lôi cuốn tôi nhất vẫn là những món ăn đậm chất Nam Bộ.

Truyện ngắn: Nỗi buồn chợt tan

Mẹ mất khi chị 15 tuổi, cha mất sức lao động, bốn đứa em đang tuổi ăn tuổi lớn. Gánh nặng áo cơm gia đình, chị phải nghỉ học. Thời gian thấm thoát... Đã hai mươi lần giỗ mẹ. Các em giờ đứa có gia đình, đứa học đại học. Đôi khi chị nhìn ra ngõ, thấy mùa xuân đi qua không trở lại.
Top