banner 728x90

Truyện ngắn: Tấm lòng nhân hậu

04/03/2025 Lượt xem: 2653

Hắn từ từ mở mắt, xung quanh hắn là một màu trắng xóa. Hai người phụ nữ mặc áo blouse trắng đứng cạnh giường hắn vội reo lên: “Cậu ấy tỉnh rồi!”. Nghe tiếng nói, hắn nhắm mắt lại, nghĩ việc gì đã xảy ra với mình? Đúng rồi, sáng nay hắn đi làm công việc mà thường ngày hắn vẫn làm ở trên ô tô buýt, bến xe và ga tàu…

Một bàn tay mềm mại đặt lên trán hắn, với một giọng nói nhẹ nhàng: “Cô cứ cho cậu ấy uống thuốc theo phác đồ điều trị, khi nào cậu ấy tỉnh hẳn thì cho cậu ấy đi xét nghiệm máu và chụp X-quang”. Tiếng cô y tá phân trần: “Anh này đưa vào đây không có người thân, giấy tờ tùy thân cũng không có, lại không có một đồng xu dính túi, trưởng khoa tính sao đây?”. “Cứ nói tôi bảo lãnh, sau này hẵng hay”.

Hắn nghe tiếng bước chân của hai người xa dần, xa dần, toàn thân hắn đau ê ẩm. Hắn nghĩ mông lung, bác sĩ đó là ai mà sao lại tốt với mình như vậy nhỉ? Hắn thừa biết thời buổi này, vào bệnh viện mà không có tiền thì chưa chắc được đoái hoài đến. Chính mẹ hắn trước đây cũng đã từng nói với hắn như vậy. Vậy mà giờ đây, đối mặt với thực tế, hắn không thể nào tin nổi...

“Anh là Tâm phải không?”, tiếng cô y tá cắt ngang luồng suy nghĩ miên man của hắn. Hắn nhanh nhảu trả lời: “Dạ, phải”. “Anh đi theo tôi lên gặp bác sĩ trưởng khoa”. Trước mặt hắn là một phụ nữ trạc bốn lăm, bốn sáu tuổi, khuôn mặt phúc hậu đoan trang. Hắn ngờ ngợ như đã gặp người này ở đâu đó một lần rồi. Hắn cúi mặt xuống khi bắt gặp cái nhìn của bác sĩ trưởng khoa, miệng lắp bắp không thành tiếng: Chẳng lẽ là người đó sao? Nhưng rồi hắn lại tự trấn an: Không! Không thể như thế được, nếu đúng là người đó, sao không nhận ra hắn. Hay người giống người cũng nên, mình đã “trông gà hóa quốc” mất rồi.

Bác sĩ trưởng khoa nhẹ nhàng bảo hắn: “Cậu Tâm, mẫu máu xét nghiệm của cậu cho thấy cậu nghiện ma túy, vậy cậu có đi cai nghiện không?”. Hắn ấp úng trả lời: “Nhưng cháu kiếm đâu ra tiền ạ?”. Nụ cười của bác sĩ trưởng khoa đã làm yên lòng hắn. Khi tiễn hắn ra khỏi phòng, bác sĩ chìa tay ra bắt tay hắn, tay hắn chạm vào miếng gạc đang băng trong lòng bàn tay của bác sĩ. Hắn khẽ rùng mình.

Về đến phòng, hắn quả quyết: Đúng rồi! Đúng là người phụ nữ đó, cùng với giọng nói đó thì hắn không thể nhầm được. Tối hôm ấy trời lất phất mưa, mới 20 giờ 30 phút mà đường phố vắng tanh, lâu lâu mới có vài chiếc xe máy chạy ngược chiều nhau. Cơn nghiện làm hắn vật vã. Hắn thất thiểu đi ra đường xem có kiếm chác được gì để giải quyết cơn nghiện. Bỗng từ xa, một chiếc xe đạp mini đang dần tiến về phía hắn, trên xe là một phụ nữ, cái ghi đông treo lủng lẳng một chiếc giỏ xách. Người phụ nữ vừa đạp xe vừa ra chiều suy nghĩ một điều gì đó nên không để ý đến xung quanh. Bất thần hắn nhào ra, xô vào người phụ nữ làm cho chiếc xe đạp và người đổ kềnh ra đường. Nhanh như một tia chớp, hắn giật lấy cái giỏ xách. Để khỏi bị theo, hắn đã dùng con dao nhọn sắc bén, chọc thủng lốp xe của nạn nhân, mặc cho chị cầu khẩn van xin, nhưng hắn bỏ ngoài tai. Hắn nhìn thấy rất rõ bàn tay chị đầm đìa máu, giờ nghĩ lại hắn thấy lạnh xương sống. Trong cái giỏ xách hắn giật được hôm đó, có một chiếc điện thoại di động đời mới, một ống nghe khám bệnh, cùng với vài trăm ngàn đồng. Hắn đã bán hai thứ đó được hơn một triệu đồng, ngoài ra còn có chứng minh nhân dân và một số giấy tờ khác, hắn đã vứt xuống sông để phi tang.

“Cậu Tâm, dậy uống thuốc!”. Trước mặt hắn là bác sĩ trưởng khoa và cô y tá hôm nọ. Bác sĩ đưa cho hắn một tờ giấy xuất viện và tờ quyết định của trung tâm cai nghiện. Cầm tờ quyết định mà hắn không tin vào mắt mình. Tay hắn run run nằm gọn trong lòng bàn tay của bác sĩ. Tiếng bác sĩ trưởng khoa nhẹ nhàng: “Cháu đừng làm nghề đó nữa, ráng sống tử tế nghe Tâm!”. Hắn nói không thành tiếng: “Cháu xin lỗi cô và mong cô tha thứ. Cháu xin hứa với cô cháu sẽ trở thành người lương thiện”.

Lên xe đến trung tâm cai nghiện, mắt hắn nhòa đi...

Bích Hà

 

 

 

 

Tags:

Bài viết khác

Truyện ngắn: Ngày ấy…đâu rồi

Mỗi năm, sau ngày 23-10 âm lịch, chuồn chuồn bắt đầu tung cánh bay thiệt cao giữa tầng trời xanh thẳm, hoa bìm bìm nở trắng cả bến sông, cò, vạc, bói cá, bồ nông tìm về đậu đầy trên bụi tre cao vút, có nghĩa là trận lụt cuối cùng đã theo nguồn ra biển bạc, để lại hai bên bờ lớp bùn non nứt nẻ, khô sần như đồng ruộng vào mùa hạn. Đó cũng là lúc tôm tép trong hang chui ra đẻ con, đỏ rực khúc sông quê. Ba lôi mấy cái nơm nhuộm đầy muội khói trên chái bếp, ngâm dưới bến sông, kỳ cọ cho sạch.

Lưu bút: Mùa hoa phượng

Khi con ve sầu cất cao giọng hát báo hiệu những “chùm hoa nắng” đang trải dài trên khắp miền quê hương cũng là lúc những chiếc áo trắng sân trường bịn rịn chia tay bạn bè, thầy cô, chia tay trang sách hồng... Một mùa hạ đang đến với bao cảm xúc hồn nhiên, tinh khôi của lứa tuổi học trò.

Cảm xúc sau khi đọc truyện ngắn "Ông tôi" của nhà văn Đào Quốc Thịnh

Có những câu chuyện không cần cao trào vẫn khiến lòng ta rung động. Bởi trong sự lặng lẽ, nó chứa đựng hơi ấm của con người, của lòng nhân ái và sự bao dung. Truyện ngắn “Ông tôi” của Đào Quốc Thịnh là một câu chuyện như thế - nhỏ bé, giản dị, mà vang vọng lâu dài như dư âm của một khúc nhạc cuộc sống nhẹ nhàng, thấm vào lòng người đọc một cách tự nhiên như hơi thở.

Truyện ngắn: Mùa hoa bầu bên sông

Chòi canh nằm lút giữa màu xanh mênh mông của bãi bồi. Dưới ánh mặt trời, từng luống ngô non đang thì con gái, tươi mởn, ánh lên sắc ngọc, từng khóm lá bầu xanh thẫm, láng bóng đầy sức sống. Tinh mắt nhìn kỹ mới thấy những của bầu tròn mũm mĩm, im lìm trong cát, trong lá, như chơi trò trốn tìm. Tôi lom khom nhặt hoa đực vào cái giỏ xách đeo bên hông. Những bông hoa màu vàng ánh làm hoa cả mắt.

Truyện ngắn: Chợ nổi miền Tây

Tôi chia tay mối tình đầu của mình bằng những tin nhắn rơi vào khoảng không, bằng những cuộc gọi không hồi đáp. Tôi cũng chẳng gặp Ngọc đang hò hẹn với ai, đang uống cà phê với ai, đang chở ai ngoài phố. Nhưng tôi cũng chẳng có hơi sức để đi tìm anh. Tôi chỉ ôm trong lòng nỗi buồn mất người mình yêu dấu.

Truyện ngắn Mùa gặt lúa

Tràn ngập cánh đồng một màu vàng rực như tấm thảm vàng trải dài tít tắp báo hiệu một vụ mùa bội thu. Mới sáng sớm tinh mơ mà bà con đã đổ ra đồng thu hoạch. Không khí nhộn nhịp khắp đường làng, ngõ xóm chỗ nào cũng thấy lúa và rơm.

Câu chuyện gia đình: Yêu sớm

Một thực trạng hiện nay cho thấy, ngày càng có nhiều trẻ em ở lứa tuổi vị thành niên bước vào yêu đương. Nếu như trước đây hiện tượng này chỉ ở mức bí mật, lén lút, thì nay có chiều hướng công khai. Nhiều trường hợp xảy ra đối với cả những em học sinh cấp 2 dẫn đến hậu quả khôn lường.

Truyện ngắn: Giữa dòng sông sớm

Khuya. Trăng ngoài kia lên cao, qua khung cửa sổ, Hạnh nhìn thấy những ánh vàng chảy tràn trên những tàu lá chuối ở đầu sân. Đêm vắng lạ lùng, chỉ có tiếng dế gáy ri ri đâu đó và thỉnh thoảng có tiếng của một chú vạc ăn đêm, thả xuống những tiếng kêu đơn điệu, thưa thớt. Chưa bao giờ Hạnh cảm thấy ngôi nhà nhỏ bé của mình lại trống vắng như lúc này.
Top