banner 728x90

Truyện ngắn: Tấm lòng nhân hậu

04/03/2025 Lượt xem: 2406

Hắn từ từ mở mắt, xung quanh hắn là một màu trắng xóa. Hai người phụ nữ mặc áo blouse trắng đứng cạnh giường hắn vội reo lên: “Cậu ấy tỉnh rồi!”. Nghe tiếng nói, hắn nhắm mắt lại, nghĩ việc gì đã xảy ra với mình? Đúng rồi, sáng nay hắn đi làm công việc mà thường ngày hắn vẫn làm ở trên ô tô buýt, bến xe và ga tàu…

Một bàn tay mềm mại đặt lên trán hắn, với một giọng nói nhẹ nhàng: “Cô cứ cho cậu ấy uống thuốc theo phác đồ điều trị, khi nào cậu ấy tỉnh hẳn thì cho cậu ấy đi xét nghiệm máu và chụp X-quang”. Tiếng cô y tá phân trần: “Anh này đưa vào đây không có người thân, giấy tờ tùy thân cũng không có, lại không có một đồng xu dính túi, trưởng khoa tính sao đây?”. “Cứ nói tôi bảo lãnh, sau này hẵng hay”.

Hắn nghe tiếng bước chân của hai người xa dần, xa dần, toàn thân hắn đau ê ẩm. Hắn nghĩ mông lung, bác sĩ đó là ai mà sao lại tốt với mình như vậy nhỉ? Hắn thừa biết thời buổi này, vào bệnh viện mà không có tiền thì chưa chắc được đoái hoài đến. Chính mẹ hắn trước đây cũng đã từng nói với hắn như vậy. Vậy mà giờ đây, đối mặt với thực tế, hắn không thể nào tin nổi...

“Anh là Tâm phải không?”, tiếng cô y tá cắt ngang luồng suy nghĩ miên man của hắn. Hắn nhanh nhảu trả lời: “Dạ, phải”. “Anh đi theo tôi lên gặp bác sĩ trưởng khoa”. Trước mặt hắn là một phụ nữ trạc bốn lăm, bốn sáu tuổi, khuôn mặt phúc hậu đoan trang. Hắn ngờ ngợ như đã gặp người này ở đâu đó một lần rồi. Hắn cúi mặt xuống khi bắt gặp cái nhìn của bác sĩ trưởng khoa, miệng lắp bắp không thành tiếng: Chẳng lẽ là người đó sao? Nhưng rồi hắn lại tự trấn an: Không! Không thể như thế được, nếu đúng là người đó, sao không nhận ra hắn. Hay người giống người cũng nên, mình đã “trông gà hóa quốc” mất rồi.

Bác sĩ trưởng khoa nhẹ nhàng bảo hắn: “Cậu Tâm, mẫu máu xét nghiệm của cậu cho thấy cậu nghiện ma túy, vậy cậu có đi cai nghiện không?”. Hắn ấp úng trả lời: “Nhưng cháu kiếm đâu ra tiền ạ?”. Nụ cười của bác sĩ trưởng khoa đã làm yên lòng hắn. Khi tiễn hắn ra khỏi phòng, bác sĩ chìa tay ra bắt tay hắn, tay hắn chạm vào miếng gạc đang băng trong lòng bàn tay của bác sĩ. Hắn khẽ rùng mình.

Về đến phòng, hắn quả quyết: Đúng rồi! Đúng là người phụ nữ đó, cùng với giọng nói đó thì hắn không thể nhầm được. Tối hôm ấy trời lất phất mưa, mới 20 giờ 30 phút mà đường phố vắng tanh, lâu lâu mới có vài chiếc xe máy chạy ngược chiều nhau. Cơn nghiện làm hắn vật vã. Hắn thất thiểu đi ra đường xem có kiếm chác được gì để giải quyết cơn nghiện. Bỗng từ xa, một chiếc xe đạp mini đang dần tiến về phía hắn, trên xe là một phụ nữ, cái ghi đông treo lủng lẳng một chiếc giỏ xách. Người phụ nữ vừa đạp xe vừa ra chiều suy nghĩ một điều gì đó nên không để ý đến xung quanh. Bất thần hắn nhào ra, xô vào người phụ nữ làm cho chiếc xe đạp và người đổ kềnh ra đường. Nhanh như một tia chớp, hắn giật lấy cái giỏ xách. Để khỏi bị theo, hắn đã dùng con dao nhọn sắc bén, chọc thủng lốp xe của nạn nhân, mặc cho chị cầu khẩn van xin, nhưng hắn bỏ ngoài tai. Hắn nhìn thấy rất rõ bàn tay chị đầm đìa máu, giờ nghĩ lại hắn thấy lạnh xương sống. Trong cái giỏ xách hắn giật được hôm đó, có một chiếc điện thoại di động đời mới, một ống nghe khám bệnh, cùng với vài trăm ngàn đồng. Hắn đã bán hai thứ đó được hơn một triệu đồng, ngoài ra còn có chứng minh nhân dân và một số giấy tờ khác, hắn đã vứt xuống sông để phi tang.

“Cậu Tâm, dậy uống thuốc!”. Trước mặt hắn là bác sĩ trưởng khoa và cô y tá hôm nọ. Bác sĩ đưa cho hắn một tờ giấy xuất viện và tờ quyết định của trung tâm cai nghiện. Cầm tờ quyết định mà hắn không tin vào mắt mình. Tay hắn run run nằm gọn trong lòng bàn tay của bác sĩ. Tiếng bác sĩ trưởng khoa nhẹ nhàng: “Cháu đừng làm nghề đó nữa, ráng sống tử tế nghe Tâm!”. Hắn nói không thành tiếng: “Cháu xin lỗi cô và mong cô tha thứ. Cháu xin hứa với cô cháu sẽ trở thành người lương thiện”.

Lên xe đến trung tâm cai nghiện, mắt hắn nhòa đi...

Bích Hà

 

 

 

 

Tags:

Bài viết khác

Tản văn: Chợ quê ngày ấy

Tôi không thích đi những chợ sầm uất, rau trái xanh tươi chất đầy các sạp. Bao giờ tôi cũng mê những khu chợ lưa thưa hàng quán, bày biện lộn xộn trên tấm ni lông cũ mèm, bà già bán chuối ngồi nhai trầu bỏm bẻm…

Tạp văn: Hương cốm mùa thu

"Gió thổi mùa thu hương cốm mới/ Tôi nhớ những ngày thu đã xa...". Câu thơ trên của Nguyễn Đình Thi trong bài "Đất nước" lại vang lên trong tôi mỗi khi cái nắng gắt mùa hạ đã chuyển sang hanh vàng, cùng với cơn gió heo may se se thổi về, cũng là lúc đất trời vào thu.

Một thời đã qua

Những ngày cuối tháng 8, đến các nhà sách nhìn thấy nhiều bậc phụ huynh đi mua sách vở chuẩn bị cho con tựu trường, lòng lại thấy xốn xang nhớ về những năm tháng mới cắp sách đến trường.

Tản văn: Cảm xúc mùa Vu Lan

Mùa Vu lan này là mùa thứ 5, chị lên chùa và được nhận bông hồng trắng cài lên ngực áo. Trong khói nhang trầm ngào ngạt, vẫn thoảng đâu đây mùi hoa huệ, mùi ngọc lan… Ngọc lan là thứ hoa ngày xưa mẹ đặc biệt thích, mỗi dịp thắp nhang ngày rằm, mùng một, bao giờ mẹ cũng có một đĩa nhỏ trên bàn thờ.

Tản văn: Nhớ mẹ

Cuộc đời vẫn vậy, dường như phải khi chồn chân mỏi gối mới giật mình nhìn lại những gì đã qua. Phải khi có con mới thấu hiểu được ơn nghĩa sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Chiều nay, nhìn dáng ai đang liêu xiêu quang gánh trên đường, lòng chợt trào lên nỗi nhớ thương mẹ vô cùng!

Tản văn: Biết ăn phở

Hồi còn chiến tranh, một lần công tác qua thành Tuyên, ghé quán phở bên đường thấy Phở Bân "bò tơ bảy món", tôi buột miệng, chẳng biết ngon không mà quảng cáo nghe rung màng nhĩ. Chủ quán Bân nghiêng tai nghe thấy, ông ghé sát tôi, buông một câu lạnh tanh: "Chú cứ ăn đi, chê một câu thì anh bê cả quán này ném xuống dòng sông Lô". Chả là quán này nằm sát mép sông Lô.

Truyện ngắn: Quà chợ quê

Ngày nhỏ, niềm vui lớn của tuổi thơ tôi là ngóng mẹ đi chợ về! Hầu như ngày nào mẹ cũng đi chợ. Đi bán vài thứ sản vật nhà nuôi, nhà trồng: buồng chuối, buồng cau, dăm con vịt, con gà hoặc mớ cà, dưa, bí, mướp… Vậy nhưng, ngày không có gì bán, mẹ vẫn cứ… đi. “Quen chân, ở nhà buồn…”, mẹ bảo. Nói vậy thôi, không bán gì thì mẹ đi mua chút thức ăn tươi về lo cơm cho cả nhà.

Tạp văn: Sâm nam

Ai đã từng sống ở những vùng đất có nhiều gò đồi miền Trung chắc chẳng lạ gì với cây sâm nam - một loài dây leo mọc ở các bụi lùm, trở thành một món ăn dân dã và đã đi vào ca dao với những lời lẽ mộc mạc nhưng chứa đầy yêu thương như câu thơ vừa được dẫn.
Top