banner 728x90

Truyện ngắn: Quà chợ quê

27/03/2025 Lượt xem: 2382

Ngày nhỏ, niềm vui lớn của tuổi thơ tôi là ngóng mẹ đi chợ về!

Hầu như ngày nào mẹ cũng đi chợ. Đi bán vài thứ sản vật nhà nuôi, nhà trồng: buồng chuối, buồng cau, dăm con vịt, con gà hoặc mớ cà, dưa, bí, mướp… Vậy nhưng, ngày không có gì bán, mẹ vẫn cứ… đi. “Quen chân, ở nhà buồn…”, mẹ bảo. Nói vậy thôi, không bán gì thì mẹ đi mua chút thức ăn tươi về lo cơm cho cả nhà. Cha làm quần quật ngoài đồng, mẹ không đành lòng nhìn thấy bữa trưa cha trệu trạo nhai bát cơm khô thiếu cá, thiếu canh. Còn nữa, mấy đứa con cũng cần ăn uống đàng hoàng. Để lớn, để bớt sinh bịnh sinh đau. “Tiền ăn rẻ hơn tiền thuốc…”, mẹ luôn chống chế mỗi khi nghe cha phàn nàn chuyện chợ búa tốn kém!

Ấy là chuyện người lớn, còn lũ nhóc chúng tôi thực tình mong mẹ đi chợ, ngóng mẹ đi chợ về chỉ với duy nhất một mối quan tâm: quà chợ!

Có sang gì đâu những món quà chợ quê xưa, những món quà đem cho lũ trẻ ngày nay chắc lắm đứa chê: vài chiếc bánh bò, gói kẹo bột túm lá sen, năm ba vắt cốm (bắp hoặc gạo nếp) rang nổ trộn đường đen, miếng kẹo dừa (hoặc đậu phụng) làm kiểu thủ công, sên đường đỏ chín tới… Ấy vậy mà ngon, rất ngon. Còn phải hỏi, con nít quê xưa, mười đứa thì hết chín đứa luôn thích đồ ngọt!

Mùa trái cây rừng, quà chợ sẽ được mẹ đổi sang túi trái xay đen mướt, mìn mịn lông tơ, xâu trái đỏ (dâu da rừng) chín chua chua ngọt ngọt; đôi khi là túm sim ăn vào tím rịm cả miệng, hoặc sang hơn là trái mít nài (loại mít rừng, có mùi thơm đặc trưng, rất hấp dẫn) lớn chỉ độ cái bát ăn cơm nhưng thơm nức mũi! Đôi lần, mẹ đổi món sang các thứ trái cây nhà: xoài, ổi, mít, đu đủ… không hấp dẫn bằng nhưng có còn hơn không.

Dịp “trọng đại” hoặc tiền dư dả, mẹ sẽ mua bánh cam hoặc chuối chiên, bịch chè, bịch chanh muối ướp đá - những thứ “hàng cao cấp” lâu lâu mới thấy mặt. Còn nhớ, ngày anh tôi thi đậu trung học, mẹ mừng, đi chợ về thưởng cho anh nguyên một… bịch chè ướp đá to! Còn phải hỏi, anh tôi vốn rất khoái chè…

Hầu như mẹ ít khi nào quên quà chợ. Hôm nào lỡ quên, lỡ… hết tiền, về, nhìn vẻ mặt buồn xo của mấy đứa con, mẹ xem chừng áy náy lắm. Vậy nên, với mẹ, gói quà chợ cho con có tầm quan trọng không thua gì thịt cá, rau dưa - những món thiết yếu mẹ vẫn phải mua mỗi lần đi chợ! Mừng quà chợ đã quen, ngày nào mẹ không đi chợ là buồn, thấy nhớ, thấy thiếu thiếu cái gì. Phải rồi, thiếu niềm vui sáng mắt hò reo, tranh nhau lục giỏ mỗi khi đón mẹ đi chợ về. Niềm vui trẻ con lắm lúc chỉ nhỏ nhoi có vậy.

… Mà không, không nhỏ, bởi ngoài cái ngọt thơm thông thường cố hữu, quà chợ của mẹ còn luôn thấm đẫm yêu thương, ngọt lịm tình mẫu tử; cho những đứa con thơ thụ hưởng từng miếng ngon không chỉ bồi bổ riêng phần thể chất mà còn dưỡng nuôi cả tâm hồn…

Hương Lan

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Tags:

Bài viết khác

Tạp văn: Hương cốm mùa thu

"Gió thổi mùa thu hương cốm mới/ Tôi nhớ những ngày thu đã xa...". Câu thơ trên của Nguyễn Đình Thi trong bài "Đất nước" lại vang lên trong tôi mỗi khi cái nắng gắt mùa hạ đã chuyển sang hanh vàng, cùng với cơn gió heo may se se thổi về, cũng là lúc đất trời vào thu.

Một thời đã qua

Những ngày cuối tháng 8, đến các nhà sách nhìn thấy nhiều bậc phụ huynh đi mua sách vở chuẩn bị cho con tựu trường, lòng lại thấy xốn xang nhớ về những năm tháng mới cắp sách đến trường.

Tản văn: Cảm xúc mùa Vu Lan

Mùa Vu lan này là mùa thứ 5, chị lên chùa và được nhận bông hồng trắng cài lên ngực áo. Trong khói nhang trầm ngào ngạt, vẫn thoảng đâu đây mùi hoa huệ, mùi ngọc lan… Ngọc lan là thứ hoa ngày xưa mẹ đặc biệt thích, mỗi dịp thắp nhang ngày rằm, mùng một, bao giờ mẹ cũng có một đĩa nhỏ trên bàn thờ.

Tản văn: Nhớ mẹ

Cuộc đời vẫn vậy, dường như phải khi chồn chân mỏi gối mới giật mình nhìn lại những gì đã qua. Phải khi có con mới thấu hiểu được ơn nghĩa sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Chiều nay, nhìn dáng ai đang liêu xiêu quang gánh trên đường, lòng chợt trào lên nỗi nhớ thương mẹ vô cùng!

Tản văn: Biết ăn phở

Hồi còn chiến tranh, một lần công tác qua thành Tuyên, ghé quán phở bên đường thấy Phở Bân "bò tơ bảy món", tôi buột miệng, chẳng biết ngon không mà quảng cáo nghe rung màng nhĩ. Chủ quán Bân nghiêng tai nghe thấy, ông ghé sát tôi, buông một câu lạnh tanh: "Chú cứ ăn đi, chê một câu thì anh bê cả quán này ném xuống dòng sông Lô". Chả là quán này nằm sát mép sông Lô.

Tạp văn: Sâm nam

Ai đã từng sống ở những vùng đất có nhiều gò đồi miền Trung chắc chẳng lạ gì với cây sâm nam - một loài dây leo mọc ở các bụi lùm, trở thành một món ăn dân dã và đã đi vào ca dao với những lời lẽ mộc mạc nhưng chứa đầy yêu thương như câu thơ vừa được dẫn.

Tản văn: Đi tìm ký ức xưa

Anh đọc được bài báo viết về phiên chợ đồ xưa, chợt bắt gặp những điều thân quen trong những ký ức đã vẹt mòn thời gian của mình. Và cũng chẳng hiểu sao anh lại lần tìm xuống kho, lục lọi kiếm tìm rồi bần thần với những món đồ xưa tìm lại. Này cây đàn ghi-ta anh mua từ năm 1982 đã theo anh suốt một thời sôi nổi khi vào Nam theo điều động của cơ quan.

Truyện ngắn: Nơi ấy có một dòng sông

Nhà tôi ở phía lở con sông Dinh, trên miếng đất vườn của ngoại. Thuở ấy, mỗi năm, sông có ba mùa: xâm xấp nước, trơ đáy và ngập lụt. Mỗi chiều đi học về, bọn tôi thường ra ngồi trên bến hay trải chiếu dưới gốc me già để đón gió thổi hắt từ phía bên kia sông, làm dịu đi cơn nóng cháy.
Top