banner 728x90

Truyện ngắn: Ông già bán kẹo kéo

09/03/2025 Lượt xem: 2406

Ngày ấy, trẻ con không giống như bây giờ. Học sinh, đa phần học một buổi, một buổi về nhà phụ gia đình như: chăn bò, chăn vịt, mò cua bắt ốc… Trẻ con buổi sáng đi học thường nhịn đói, hoặc ăn cơm nguội, nào có tiền ăn quà vặt. Thỉnh thoảng, cha mẹ có cho vài đồng lẻ, nhưng cũng chẳng dám mua thứ gì, chỉ để dành mua sách vở.

Có món ăn vặt tuy đơn giản, trẻ con bây giờ không thích ăn, nhưng lại ở mãi trong lòng tôi theo năm tháng. Đó là món kẹo kéo. Người bán thường là ông già, mặc chiếc áo bạc màu cũ kỹ, lom khom đạp xe đạp, chở thùng kẹo kéo đi khắp thôn xóm. Trên xe, ông có gắn cái chuông kêu leng keng leng keng, nghe rất vui tai. Mỗi lần ông đạp xe đi đến đâu, cả xóm rộn ràng theo đến đó. Lũ trẻ con thế nào cũng năn nỉ xin tiền cha mẹ để mua cây kẹo. Một đứa mua, năm bảy đứa thèm, vây quanh xin một miếng! Cây kẹo kéo ông gắn đằng sau xe rất to, có bọc nhựa bóng trắng gọn gàng, tránh bụi. Mỗi khi có người mua, ông dừng xe lại, mở bị bóng ra. Ông kéo cây kẹo to, nhỏ tùy theo ý mình thích, không quy chuẩn gì cả. Thông thường, ông kéo cây kẹo to bằng ngón út, dài gần gang tay. Song có những buổi chiều mưa, muốn về nhà nghỉ ngơi sớm, ông kéo cây kẹo to đùng, ăn thật đã miệng!

Ngoài đạp xe đi bán dạo ở thôn xóm, ông kẹo kéo thường bán ở trường học, lúc học sinh ra chơi hoặc khi ra về. Ông thường đến trường trước 5 - 10 phút, chờ dưới gốc cây bàng hoặc cây phượng. Thỉnh thoảng, ông lắc cái chuông kêu leng keng, báo hiệu cho học sinh biết chỗ ông đứng. Có một bận, tan trường, tôi mua kẹo kéo của ông. Chẳng biết ông vội việc gì, có thể ông mệt muốn về sớm nên bán tôi cây kẹo kéo rất to. Vừa cắp cặp đi bộ về nhà, vừa ăn, thật ngon làm sao! Về sau này, mỗi lần đi đâu gặp ông, tôi đều lễ phép chắp tay trước ngực: “Cháu chào bác!”. Ông cười hiền: “Cảm ơn cháu!”. Có lẽ ông có đôi chút tự hào về cái nghề của mình.

Bây giờ, cuộc sống thay đổi. Hình ảnh ông già lom khom đạp xe bán kẹo kéo kêu leng keng khắp xóm làng không còn nữa. Thay vào đó, ở thành phố, kẹo kéo được đóng gói bao bì rất đẹp. Thế nhưng thỉnh thoảng tôi lại bắt gặp những đôi thanh niên nam nữ đi xe máy, chở cặp loa thùng đến quán nhậu, chốn đông người. Một người uốn éo hát, một người cầm cây kẹo kéo bé tẹo đóng gói sẵn, đến từng bàn nài nỉ khách mua. Nhiều người xua tay, nhưng cũng có người mua 1 - 2 cây cho khỏi phiền hà, rồi để lại quán... Nhìn hình ảnh đó, chợt nhớ đến ông già bán kẹo kéo hiền từ ngày xưa, bỗng dưng trong lòng thoáng ngậm ngùi. Rồi cũng chợt nhớ đến 2 câu thơ của tác giả Vũ Đình Liên trong bài thơ “Ông Đồ”:

Những người muôn năm cũ/

Hồn ở đâu bây giờ…

Phúc Nguyên

 

 

 

 

 

Tags:

Bài viết khác

Tản văn: Chợ quê ngày ấy

Tôi không thích đi những chợ sầm uất, rau trái xanh tươi chất đầy các sạp. Bao giờ tôi cũng mê những khu chợ lưa thưa hàng quán, bày biện lộn xộn trên tấm ni lông cũ mèm, bà già bán chuối ngồi nhai trầu bỏm bẻm…

Tạp văn: Hương cốm mùa thu

"Gió thổi mùa thu hương cốm mới/ Tôi nhớ những ngày thu đã xa...". Câu thơ trên của Nguyễn Đình Thi trong bài "Đất nước" lại vang lên trong tôi mỗi khi cái nắng gắt mùa hạ đã chuyển sang hanh vàng, cùng với cơn gió heo may se se thổi về, cũng là lúc đất trời vào thu.

Một thời đã qua

Những ngày cuối tháng 8, đến các nhà sách nhìn thấy nhiều bậc phụ huynh đi mua sách vở chuẩn bị cho con tựu trường, lòng lại thấy xốn xang nhớ về những năm tháng mới cắp sách đến trường.

Tản văn: Cảm xúc mùa Vu Lan

Mùa Vu lan này là mùa thứ 5, chị lên chùa và được nhận bông hồng trắng cài lên ngực áo. Trong khói nhang trầm ngào ngạt, vẫn thoảng đâu đây mùi hoa huệ, mùi ngọc lan… Ngọc lan là thứ hoa ngày xưa mẹ đặc biệt thích, mỗi dịp thắp nhang ngày rằm, mùng một, bao giờ mẹ cũng có một đĩa nhỏ trên bàn thờ.

Tản văn: Nhớ mẹ

Cuộc đời vẫn vậy, dường như phải khi chồn chân mỏi gối mới giật mình nhìn lại những gì đã qua. Phải khi có con mới thấu hiểu được ơn nghĩa sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Chiều nay, nhìn dáng ai đang liêu xiêu quang gánh trên đường, lòng chợt trào lên nỗi nhớ thương mẹ vô cùng!

Tản văn: Biết ăn phở

Hồi còn chiến tranh, một lần công tác qua thành Tuyên, ghé quán phở bên đường thấy Phở Bân "bò tơ bảy món", tôi buột miệng, chẳng biết ngon không mà quảng cáo nghe rung màng nhĩ. Chủ quán Bân nghiêng tai nghe thấy, ông ghé sát tôi, buông một câu lạnh tanh: "Chú cứ ăn đi, chê một câu thì anh bê cả quán này ném xuống dòng sông Lô". Chả là quán này nằm sát mép sông Lô.

Truyện ngắn: Quà chợ quê

Ngày nhỏ, niềm vui lớn của tuổi thơ tôi là ngóng mẹ đi chợ về! Hầu như ngày nào mẹ cũng đi chợ. Đi bán vài thứ sản vật nhà nuôi, nhà trồng: buồng chuối, buồng cau, dăm con vịt, con gà hoặc mớ cà, dưa, bí, mướp… Vậy nhưng, ngày không có gì bán, mẹ vẫn cứ… đi. “Quen chân, ở nhà buồn…”, mẹ bảo. Nói vậy thôi, không bán gì thì mẹ đi mua chút thức ăn tươi về lo cơm cho cả nhà.

Tạp văn: Sâm nam

Ai đã từng sống ở những vùng đất có nhiều gò đồi miền Trung chắc chẳng lạ gì với cây sâm nam - một loài dây leo mọc ở các bụi lùm, trở thành một món ăn dân dã và đã đi vào ca dao với những lời lẽ mộc mạc nhưng chứa đầy yêu thương như câu thơ vừa được dẫn.
Top