banner 728x90

Truyện ngắn: Người thầy kính yêu

04/01/2025 Lượt xem: 2451

       

        Chúng tôi theo thầy đến thăm nhà Phong. Qua mấy ngày mưa dầm, con đường đất đỏ nhão nhoẹt và chằng chịt những vết xe cùng la liệt rác. Đi được một đoạn, thầy lại quay đầu nhắc nhở chúng tôi cẩn thận đường trơn. Chúng tôi vâng lời, cứ đi theo bước chân thầy chầm chậm, chắc chắn.

        Nhà Phong là nhà tình thương nhỏ nhắn xây từ bốn năm trước khi ba Phong bị tai nạn lao động. Mẹ Phong mất sớm, trong nhà chỉ còn hai cha con dựa dẫm vào nhau. Rồi ba Phong nằm đó, Phong chìm trong bộn bề công việc và lo toan. Có lẽ thế nên cậu muốn nghỉ học.

        Chúng tôi có năm người nhưng nhà chỉ có ba cái ghế. Phong ngượng ngùng nói: “Thầy với bạn lại giường với ba em nhé”. Thầy đưa ánh mắt trìu mến nhìn hai cha con Phong. Thầy đến vỗ nhẹ vai Phong rồi trao gói quà của lớp. “Cố lên em! Thầy cùng cả lớp luôn bên em, chia sẻ với gia đình em”. Phong không nói một lời nào, nước mắt từ từ lăn xuống. Thầy tiến về phía giường ngồi mé bên ba Phong, từ tốn giới thiệu và hỏi thăm bệnh tình của ba Phong. Ba Phong cố cười đáp lại. Ông vừa làm phẫu thuật ghép lại xương. Cú ngã giáng trời từ giàn giáo xuống khiến thân thể ông trầy trụa, sưng tấy, vài chỗ băng vết thương còn rỉ đỏ.

        Thầy nhắc đến chuyện học hành của Phong với ông. Nét mặt ông đột nhiên chuyển sắc buồn bã và nhăn nhúm. Ông đưa mắt nhìn con trai đang đứng lặng yên rồi chần chừ: “Tôi khó xử lắm nhưng biết làm sao được. Bây giờ tôi nằm đây, mọi chuyện phải trông cậy vào nó thôi. Tôi vừa làm phẫu thuật, viện phí phải vay nợ người ta”. Thấy ông cúi mặt bất lực, thầy cũng lặng lẽ. Đôi mắt thầy chấp chới nhìn về một khoảng xa, có lẽ là về tương lai của Phong - Cậu học trò giỏi giang và ba cậu - Người đang mất sức gánh vác gánh nặng mưu sinh.

      Thầy trò chúng tôi ra về trong bao nỗi phân vân. Ra tới đường lộ, thầy tập trung các bạn lại: “Các em sẽ cùng thầy giúp đỡ gia đình bạn Phong chứ? Thầy tin rằng có chúng ta tiếp sức, Phong sẽ tiếp tục tới trường”. Trăn trở của thầy khiến chúng tôi cảm phục và lay động.       

 

      Chủ nhật, chúng tôi lại đến nhà Phong. Phong đang cặm cụi cuốc đất dăm luống rau. Chúng tôi cũng vào giúp sức. Thầy nhổ từng lùm cỏ rồi nhìn chung quanh. Vườn nhà Phong rộng rãi, đất mềm, tơi xốp. Thế là thầy chụp lấy tay Phong reo lên: “Chúng ta nên tận dụng mảnh đất này trồng cà chua. Nó sẽ giúp gia đình em có thêm nguồn thu”. Phong tin và háo hức nghe lời thầy.

        Mảnh vườn được đào xới kỹ càng, chúng tôi cùng nhau thả những hạt giống hy vọng xuống đất. Những hạt mầm dần lớn lên bằng công nuôi dưỡng của thầy trò. Rồi những trái cà chua to tròn, đỏ mọng đong đưa trước mắt chúng tôi sau bao ngày kỳ vọng như những ánh lửa rực rỡ thắp lên trong lòng mỗi thầy trò. Dường như chúng tôi không chỉ thu hái cà chua mà còn gặt về cho riêng mình những hạnh phúc đơn sơ,thuần khiết. Vui nhất là Phong, nụ cười của cậu lúc này ngập tràn hạnh phúc. Cậu sẽ kiếm được một số tiền trả nợ, cậu còn có thể yên tâm đến trường thay vì ra đồng tìm xin việc làm lo tiền ăn uống hàng ngày... Biết bao điều tốt đẹp đang diễn ra trong đầu một cậu bé. Còn thầy tin vào sự kiên cường của cậu học trò. Niềm vui của thầy chỉ giản dị như thế.

       Áp lực gia đình Phong giảm bớt, kết quả học tập của cậu càng tiến bộ. Ba Phong dần hồi phục sức khỏe và có thể bắt đầu trở lại làm trụ cột gia đình. Dù thế, thầy vẫn thường xuyên lui tới thăm nom gia đình Phong. Thầy mang tặng Phong những cuốn sách mà thầy quý nhất. Trong mỗi bìa sách, thầy ghi tặng Phong một câu nói hay nào đó. Thầy muốn truyền tất cả mọi động lực cho Phong.

       Có lúc chúng tôi trách thầy thiên vị cho Phong mà nào biết thầy đã dành cho tất cả chúng tôi một món quà quý giá, đó là tình yêu thương và những bài học từ tình thương. Thầy yêu mến tất cả chúng tôi - những người học trò đầu tiên đã truyền niềm tin yêu nghề đến cho thầy. Trong cuốn sổ chia tay thực tập, thầy đã dành mỗi trang viết tâm sự gửi lại cho từng người chúng tôi. Càng đọc chúng tôi càng hiểu thêm tấm lòng thầy, càng thiết tha muốn níu giữ thầy ở lại.

      Ngày chia tay thầy chùng chình trong sự lưu luyến. Chúng tôi nhào lên ôm lấy thầy, vỡ òa nước mắt và trao tặng thầy những món quà kỷ niệm. Mắt thầy ngân ngấn, thầy đặt tay lên ngực trái, giọng thầy lạc đi nhưng trầm lắng, ấm ấp: “Các em mãi có một vị trí quan trọng ở đây. Cảm ơn các em đã giúp đỡ thầy trong thời gian qua. Chúc các em luôn vui vẻ và học tập thật tốt nhé”. Bài hát “Tạm biệt” chúng tôi cất lên nghẹn ngào.

      Đoạn ký ức về thầy như cuốn sách cất kỹ rất nhiều năm tôi không chạm tới. Hôm tôi gặp lại Phong, nó lại như mới mẻ và chúng tôi ngồi lần giở lại những trang đầu tiên. Phong giờ đây đã trở thành một nhà giáo noi gương thầy, Phong luôn mang theo mối ân tình của thầy. Đoạn đò mà thầy đưa chúng tôi qua dẫu ngắn ngủi nhưng ở đó có lắm thăng trầm, gian khó. Cảm ơn thầy đã vì chúng tôi và đưa chúng tôi đến sự trưởng thành. Chúng tôi tự hào và ấm lòng biết mấy khi gọi tên thầy: Thầy Nhân.

Hương Lan

 

Tags:

Bài viết khác

Tản văn: Chợ quê ngày ấy

Tôi không thích đi những chợ sầm uất, rau trái xanh tươi chất đầy các sạp. Bao giờ tôi cũng mê những khu chợ lưa thưa hàng quán, bày biện lộn xộn trên tấm ni lông cũ mèm, bà già bán chuối ngồi nhai trầu bỏm bẻm…

Tạp văn: Hương cốm mùa thu

"Gió thổi mùa thu hương cốm mới/ Tôi nhớ những ngày thu đã xa...". Câu thơ trên của Nguyễn Đình Thi trong bài "Đất nước" lại vang lên trong tôi mỗi khi cái nắng gắt mùa hạ đã chuyển sang hanh vàng, cùng với cơn gió heo may se se thổi về, cũng là lúc đất trời vào thu.

Một thời đã qua

Những ngày cuối tháng 8, đến các nhà sách nhìn thấy nhiều bậc phụ huynh đi mua sách vở chuẩn bị cho con tựu trường, lòng lại thấy xốn xang nhớ về những năm tháng mới cắp sách đến trường.

Tản văn: Cảm xúc mùa Vu Lan

Mùa Vu lan này là mùa thứ 5, chị lên chùa và được nhận bông hồng trắng cài lên ngực áo. Trong khói nhang trầm ngào ngạt, vẫn thoảng đâu đây mùi hoa huệ, mùi ngọc lan… Ngọc lan là thứ hoa ngày xưa mẹ đặc biệt thích, mỗi dịp thắp nhang ngày rằm, mùng một, bao giờ mẹ cũng có một đĩa nhỏ trên bàn thờ.

Tản văn: Nhớ mẹ

Cuộc đời vẫn vậy, dường như phải khi chồn chân mỏi gối mới giật mình nhìn lại những gì đã qua. Phải khi có con mới thấu hiểu được ơn nghĩa sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Chiều nay, nhìn dáng ai đang liêu xiêu quang gánh trên đường, lòng chợt trào lên nỗi nhớ thương mẹ vô cùng!

Tản văn: Biết ăn phở

Hồi còn chiến tranh, một lần công tác qua thành Tuyên, ghé quán phở bên đường thấy Phở Bân "bò tơ bảy món", tôi buột miệng, chẳng biết ngon không mà quảng cáo nghe rung màng nhĩ. Chủ quán Bân nghiêng tai nghe thấy, ông ghé sát tôi, buông một câu lạnh tanh: "Chú cứ ăn đi, chê một câu thì anh bê cả quán này ném xuống dòng sông Lô". Chả là quán này nằm sát mép sông Lô.

Truyện ngắn: Quà chợ quê

Ngày nhỏ, niềm vui lớn của tuổi thơ tôi là ngóng mẹ đi chợ về! Hầu như ngày nào mẹ cũng đi chợ. Đi bán vài thứ sản vật nhà nuôi, nhà trồng: buồng chuối, buồng cau, dăm con vịt, con gà hoặc mớ cà, dưa, bí, mướp… Vậy nhưng, ngày không có gì bán, mẹ vẫn cứ… đi. “Quen chân, ở nhà buồn…”, mẹ bảo. Nói vậy thôi, không bán gì thì mẹ đi mua chút thức ăn tươi về lo cơm cho cả nhà.

Tạp văn: Sâm nam

Ai đã từng sống ở những vùng đất có nhiều gò đồi miền Trung chắc chẳng lạ gì với cây sâm nam - một loài dây leo mọc ở các bụi lùm, trở thành một món ăn dân dã và đã đi vào ca dao với những lời lẽ mộc mạc nhưng chứa đầy yêu thương như câu thơ vừa được dẫn.
Top