banner 728x90

Truyện ngắn: Món nợ ân tình

13/03/2025 Lượt xem: 2488

Năm đó anh đi thi đại học. Ở quê nghèo, trước khi đi thi, anh tham khảo một số chỗ ăn, chỗ ở từ thiện để không phải tốn tiền. Song, khi vào đến nơi thì những chỗ anh tham khảo đã kín người. Ngay cả các phòng trọ, nhà nghỉ, khách sạn mini gần chỗ thi cũng không còn trống. Anh phân vân, chẳng biết tính làm sao giữa nơi phố thị đông người.

Đúng lúc ấy, anh gặp được bác Ba sửa xe đạp, nhà ở gần địa điểm thi. Bác có dáng hao gầy, lúc nào cũng mặc bộ quần áo cũ kỹ, dính đầy dầu nhớt. Bác cũng là người mà lúc mới tới trường, anh đã có lần hỏi thăm. Bác bảo: “Nếu bí quá, không còn chỗ ở thì cháu ở nhà bác cũng được!”. Có được chỗ ở không tốn tiền, lại thuận lợi như thế thì còn gì bằng. Anh mừng rỡ vô cùng, cảm ơn bác ríu rít.

Bác dẫn anh vô nhà. Đó là căn phòng khoảng 10m2, bề bộn và dơ bẩn. Trong nhà chứa đầy những lốp và xe đạp cũ; vách tường loang lổ đầy những màu sơn. Bác dọn dẹp tất cả, chất lên thành đống, mua chiếc chiếu mới về cho anh nằm. Sáng hôm sau, anh dậy rất sớm để chuẩn bị đi thi thì đã thấy bác dậy từ lúc nào. Lúc đi thi về, anh ăn cơm bụi dọc đường, ai ngờ đâu bác đã nấu cơm chờ sẵn nên anh phải ngại ngùng ăn cùng. Mấy ngày anh đi thi, bác lo lắng từ miếng ăn đến giấc ngủ, giống như người thân trong gia đình. Lúc khăn gói về quê, bác còn cho tiền xe, anh không lấy nhưng bác vẫn nhét vào túi anh. Ngồi trên xe, anh thầm nghĩ: Sau này có dịp, anh nhất định sẽ không quên ân tình này!   

Anh học xong, ra trường, đi làm, công việc nối tiếp công việc. Mấy lần vào TP. Hồ Chí Minh, anh tính ghé thăm bác, nhưng vì trái đường nên hẹn lần sau. Lần sau, lần sau nữa, anh vào TP. Hồ Chí Minh thì gặp bạn bè lôi kéo nhậu nhẹt, say sưa rồi lại quên. Lại hẹn. Mới rồi, anh vào thăm bác, chỗ ở năm nào nay đã thay đổi chủ. Hỏi thăm, người ta nói bác qua đời đã mấy tháng rồi!... Nhìn vết tích cũ, cổ anh nghẹn đắng, nước mắt cứ chực dâng trào...

Hương Lan

 

 

 

Tags:

Bài viết khác

Câu chuyện gia đình: Sóng gió đi qua

Tôi quyết định ly hôn sau gần mười ba năm chung sống. Tôi cũng từng muốn níu kéo để giữ cho các con một mái ấm toàn vẹn nhưng sức chịu đựng có hạn, tôi không thể tiếp tục được nữa…

Câu chuyện gia đình: Vá đường

Từ tòa án bước ra, chị không khóc. Trời trưa đứng bóng, nắng loang trên mặt đường như tấm gương nóng bỏng, vậy mà lòng chị lại lạnh tanh. Chị lên xe, chạy một mạch về nhà má. Vừa thấy cổng, chị thắng gấp, bước xuống, đứng sững một lúc mới đủ can đảm mở cổng.

Tản văn: Chia tay tuổi học trò

Tháng 6 lặng lẽ đi qua, cánh phượng hồng chớm nở khẽ khàng như một lời nhắc nhở: một năm học đã khép lại. Trên những vòm cây già, tiếng ve lại ngân lên bản nhạc mùa hạ hối hả mà cũng tha thiết đến nao lòng. Có người bảo tiếng ve là khúc ca tiễn biệt tuổi học trò. Với tôi, đó là âm thanh của ký ức – thứ ký ức mãi xanh trong miền sâu thẳm của trái tim.

Tùy bút: Sài Gòn mưa

Sài Gòn mưa. Giữa cái nắng như thiêu như đốt của mùa hè có một cơn mưa xuống làm con người dễ chịu hơn. Mưa đêm. Được ngửa cổ nhìn trời mà đón những giọt mưa. Cho đỡ khát, cho trôi đi khói bụi của bao ngày.

Cốm làng Vòng – Mùa thu Hà Nội

Không biết tự bao giờ, cái tên cốm làng Vòng đã trở thành nỗi nhớ xanh non của đất Kinh kỳ. Người Hà Nội đi xa, mỗi độ thu về, lại bâng khuâng ngậm ngùi khi nghĩ tới hương cốm phảng phất trên những con phố xưa, như một lời nhắc nhở dịu dàng về tuổi thơ đã qua và quê nhà còn đó.

Tản văn: Chia tay mùa hè

Mùa hè năm ấy, mặt trời như treo mãi trên đỉnh cao xanh biếc, rắc xuống trần gian thứ ánh sáng vàng ươm ngọt lịm. Con đường dẫn lối về khu vườn nhỏ bỗng bừng lên rực rỡ, từng phiến lá xanh thẫm lấp lánh như vẫy chào người qua. Ta vẫn nhớ rõ hương hoa nhài thoang thoảng, tiếng ve ngân dài như khúc dạo đầu cho một cuộc chia tay lặng lẽ, mà cũng vô cùng tha thiết.

Bài học không thể quên

Cha tôi vội vàng chạy ra sân đỡ lấy gánh cỏ nặng trĩu trên vai tôi xuống, ánh mắt người đầy ái ngại và thương cảm: Ham cắt chi nhiều dữ vậy con! Còn nhỏ, gánh nặng vậy vẹo xương còn gì? Tôi, một cậu bé hơn mười tuổi cảm thấy người nhẹ hẳn đi khi đôi vai nóng ran không còn phải gồng lên khổ sở, dưới chiếc đòn gánh cong oằn kia, lòng hân hoan hãnh diện lắm. Cũng như bao đứa trẻ nghèo khác, tôi phải đỡ đần cha mẹ từ khi còn rất nhỏ tuổi.

Truyện ngắn: Ngọn nến

Tôi hớn hở trở về ngôi trường cũ, nơi tôi đã từng gắn bó suốt 3 năm trung học phổ thông. Cầm mảnh bằng tốt nghiệp trên tay, tôi biết điều tôi mong đợi ngày xưa giờ đây đã thành hiện thực. Có lẽ thầy tôi sẽ hài lòng vì tôi đi đúng con đường mà thầy tôi đã từng mong muốn.
Top