Chiều nay trời bỗng mưa bất chợt khiến trong lòng tôi cũng đổ một cơn mưa. Lớp học đến giờ tan trường, tôi ôm cặp sách đứng bên hành lang mà nhìn màn mưa đang xối xả.
Ngoài sân trường những bông phượng màu đỏ thắm từ từ nhẹ bay xuống đất, đôi ba cánh hoa rụng rơi trước đó chưa được bác lao công quét bị nước cuốn trôi đi. Vài cánh hoa bị dẫm đạp trên đôi chân vô tình của những lũ học trò đội mưa về nhà. Tất cả ướt mèm trong cơn mưa đầu mùa.
Mưa đầu mùa trên Tây Nguyên. Từng cơn gió hắt những bụi nước vào người tôi bỗng thấy lành lạnh, đôi bờ vai rụt lại và đôi tay ôm chặt lấy cặp sách. Thầm ước có một chiếc áo mưa để chở che. Tôi nhìn màn mưa cố gắng không nhớ lại quá khứ, để khỏi phải tủi thân ở nơi đất khách. Mưa mỗi lúc một to, đám bạn trú mưa cũng dần dần về hết. Đứa nhà giàu thì ba mẹ đưa hẳn ôtô vào trong trường để đón, đứa khác thì kêu taxi. Có đứa leo lên chiếc xe máy của bố, chui người lọt thỏm vào trong cái áo mưa cánh dơi.
Đứa được mẹ đem dù lên tận trường đón rồi hai mẹ con đi bộ về nhà. Nhỏ bạn tôi may mắn nhờ được người mua giúp cái áo mưa 5 ngàn. Cậu lớp trưởng lôi ra trong cặp chiếc áo mưa vàng chói - cậu ấy luôn là đứa cẩn thận. Còn lại một mình tôi loay hoay không biết phải làm sao? Không có người thân tới đón vì tôi đang học xa nhà, bạn thân cùng phòng thì đang ốm, chẳng ai nỡ để nó đi đón mình dưới mưa. Chợt thấy lòng chạnh lại, nếu như là ngày xưa thì có lẽ tôi cũng đã được đưa đón như bao người, giờ này ở nơi xa chắc mẹ cũng nhìn mưa mà lòng se thắt.
Lâu lắm rồi tôi mới có dịp lắng người lại mà nhìn cơn mưa ghé ngang qua ngôi trường yêu dấu này. Lại một mùa hè nữa sắp sửa đi qua, trên nền trời mờ nước, bông phượng cuối cùng cũng bật ra khỏi cành chao nghiêng xuống đất rồi mắc kẹt trong đám cỏ. Những cành liễu trong sân rủ xuống, những chùm lá ôm lấy nhau và lá của những cây xà cừ rơi từng đợt. Mùa hè của chúng tôi sắp bị cơn mưa cuốn đi rồi. Tôi chợt nghĩ đến anh chị lớp 12 chia tay nhau trong một ngày mưa, nước mắt và mưa hòa vào nhau lăn tràn trên đôi gò má. Những cái nắm tay vội trao rồi bước đi muôn nẻo. Vậy mà giờ đây chúng tôi đã là học sinh cuối cấp rồi. Cảm giác cứ ứ nghẹn trong tim.
Tôi ngẩng mặt nhìn lên bầu trời xám xịt, có lẽ mưa sẽ lâu tan. Nếu cứ chờ đợi tạnh mưa có thể tôi sẽ phải ở đây đến tối. Nhưng chờ đợi liệu có được gì? Không có ai bất chợt mang đến cho tôi một chiếc dù như trong phim đâu! Đôi khi phải tự học cách bước đi một mình, bởi lẽ trên chặng đường phía trước sẽ chẳng còn ai dìu ta đi nữa. Mai đây tôi cũng phải tự sắm cho mình một chiếc dù để không phải chờ đợi, ngóng trông. Tôi sẽ đi vì biết đâu phía trước vẫn có một ai đó như tôi chờ đợi một chiếc dù trong mưa. Nếu không may mắn nhận được một niềm vui thì tại sao ta lại không mang đến niềm vui cho người khác!
Chỉ một cơn mưa thôi cũng đủ làm tôi yêu quý thêm cuộc sống này. Đi qua những ngày mưa người ta càng yêu thêm những ngày nắng, cũng như biết trân trọng hiện tại. Tạm biệt mùa hè nhé!
Hương Lan