banner 728x90

Tạp văn: Chiều vắng

09/03/2025 Lượt xem: 2379

Không gian loãng ra. Tiếng của những hàng thông rì rào trong gió. Những bông sim tím bên triền dốc. Bước chân nghe cũng thật êm trên thảm lá khô. Nếu không có chú cún vàng mơ lấn quấn bên bước chân thì chiều sẽ vắng lắm.

Con đường ngắn nhưng cũng đủ ngoằn ngoèo và có lẽ cũng đủ độ lãng mạn cho những ai có chút nhạy cảm. Ở đây có thể nghe rõ mùi đồng quê với tiếng gà táo tác gọi con, có tiếng heo ụt ịt trong cái chuồng làm tạm bằng mấy thanh gỗ, kiểu như người ta nuôi để tận dụng chút cơm thừa canh cặn hay nhặt nhạnh chút rau dại bên suối khô, vài ba cây chuối mọc lan man đâu đó trên đất vườn… Là tôi nghĩ theo cách mà người ở bên mé đồi có thể nghĩ, suy từ cách mà họ sống hàng ngày. Cũng đã có lúc tôi nghĩ, ông chủ trẻ của gia đình này quanh năm suốt tháng đi làm thợ nề, xây cho người ta những bức tường đẹp, những ngôi nhà đẹp nhưng đồng lương chắc cũng còm cõi và vợ thì chạy chợ bán vài ba bó mía, khoai sắn, rau dưa hàng ngày, lại một nách hai đứa con nhỏ dại nên mãi mà ngôi nhà của họ vẫn chỉ được che chắn bằng cách ghép bờ lô trát vữa, bếp thì dùng tạm nilon để ngăn gió. Nhưng hai đứa nhỏ lại trông có vẻ căng mẩy và tròn trịa.

Dưới những gốc thông già nơi con đường mà tôi qua, dương xỉ mọc thành thảm, ken dầy. Cái giống cây thật là lạ, cứ bền bỉ mọc và ngang ngạnh xanh, dù là nắng hay mưa. Nhưng nhìn mãi, tôi phát hiện ra là mình thích kiểu mà chúng tìm cách để xanh trong những ngày hè chói chang, với màu xanh già dặn mà ân cần. Loáng thoáng trong đám xanh ấy là màu trắng mảnh dẻ và nhỏ nhoi của vài ba nhóm xuyến chi. Những bông trắng nhỏ nhoi mang đến cảm giác cần được bao bọc đến nao lòng. Những bước bộ có đôi lúc thốt người vì quả thông khô rơi trong thinh không. Tiếng nhẹ thế vẫn làm người đi có lúc giật mình. Có lẽ vì đoạn đường không người.

Ngôi nhà ở gần phía cuối con đường thi thoảng lại xuất hiện dáng một người đàn ông hom hem và gầy gò với tiếng khúc khắc ho làm dấy lên nỗi ái ngại và thương cảm. Nhưng đôi mắt của ông đôi khi cũng nheo nheo với những nếp nhăn trong nụ cười đáp lại lời chào. Tôi thường thấy ông một mình, ngoài hiên. Nhiều đến nỗi mỗi khi không nhìn thấy, tôi lại nghĩ về điều bất an nào đó. Nhưng chiều, nghe ông dặn với theo là đi nhớ coi chừng con chó mẹ, hắn đang chăm con nên hơi dữ, tôi biết là ông vẫn quan tâm đến mọi thứ, chẳng hạn hai vết chó cắn trông còn khá rõ trên bắp chân của tôi. Và nhẹ nhõm trả lời rằng không sao, con vẫn ổn, chỉ còn hai mũi tiêm phòng dại nữa là xong.

Gian nhà nơi lưng lửng đồi mà tôi đến thường nhiều muỗi. Có lẽ vì nhiều cây. Những vỏ chai lăn lóc sau những cuộc ngồi lại đâu đó của cánh đàn ông trong những chiều rảnh rỗi, sau công việc xem ra đơn thuần nhưng chắc là có nhiều thú vị, và cơ bản là nó đem lại những con số hiện hữu từ lao động, từ tư duy để vùng gò đồi mang lại giá trị thặng dư. Những câu chuyện mà tôi nghe, rôm rả mà loáng thoáng vì không mấy hiểu. Có khi cũng vì không mấy thật sự để tâm, dù có lúc, có khi cũng giật mình lo lắng vì một vài sự cố nhỏ nhoi nào đó.

Cơ bản là cách tìm ra và tạo dựng niềm vui, hài lòng với điều mình có và sau nữa là làm được những điều có ích và có ích hơn. Đó cũng là điều mà tôi đọc được từ lựa chọn của người đồng hành. Cuộc sống vốn chẳng dễ chịu với bất cứ ai nhưng nó khác ở chỗ thích ứng như thế nào trong các ngả rẽ.

Và tôi chợt thấy, mình vừa có một chiều rất bolero khi quay mặt đi trước cái cười mủm mỉm và đôi mắt sáng ánh lên từ người bạn lúc nhắn điều gì đó vào máy điện thoại. Biết để giả vờ không, có phải cũng là sự thích ứng kiểu bolero không nhỉ?

Thanh Loan

 

 

 

Tags:

Bài viết khác

Tản văn: Chợ quê ngày ấy

Tôi không thích đi những chợ sầm uất, rau trái xanh tươi chất đầy các sạp. Bao giờ tôi cũng mê những khu chợ lưa thưa hàng quán, bày biện lộn xộn trên tấm ni lông cũ mèm, bà già bán chuối ngồi nhai trầu bỏm bẻm…

Tạp văn: Hương cốm mùa thu

"Gió thổi mùa thu hương cốm mới/ Tôi nhớ những ngày thu đã xa...". Câu thơ trên của Nguyễn Đình Thi trong bài "Đất nước" lại vang lên trong tôi mỗi khi cái nắng gắt mùa hạ đã chuyển sang hanh vàng, cùng với cơn gió heo may se se thổi về, cũng là lúc đất trời vào thu.

Một thời đã qua

Những ngày cuối tháng 8, đến các nhà sách nhìn thấy nhiều bậc phụ huynh đi mua sách vở chuẩn bị cho con tựu trường, lòng lại thấy xốn xang nhớ về những năm tháng mới cắp sách đến trường.

Tản văn: Cảm xúc mùa Vu Lan

Mùa Vu lan này là mùa thứ 5, chị lên chùa và được nhận bông hồng trắng cài lên ngực áo. Trong khói nhang trầm ngào ngạt, vẫn thoảng đâu đây mùi hoa huệ, mùi ngọc lan… Ngọc lan là thứ hoa ngày xưa mẹ đặc biệt thích, mỗi dịp thắp nhang ngày rằm, mùng một, bao giờ mẹ cũng có một đĩa nhỏ trên bàn thờ.

Tản văn: Nhớ mẹ

Cuộc đời vẫn vậy, dường như phải khi chồn chân mỏi gối mới giật mình nhìn lại những gì đã qua. Phải khi có con mới thấu hiểu được ơn nghĩa sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Chiều nay, nhìn dáng ai đang liêu xiêu quang gánh trên đường, lòng chợt trào lên nỗi nhớ thương mẹ vô cùng!

Tản văn: Biết ăn phở

Hồi còn chiến tranh, một lần công tác qua thành Tuyên, ghé quán phở bên đường thấy Phở Bân "bò tơ bảy món", tôi buột miệng, chẳng biết ngon không mà quảng cáo nghe rung màng nhĩ. Chủ quán Bân nghiêng tai nghe thấy, ông ghé sát tôi, buông một câu lạnh tanh: "Chú cứ ăn đi, chê một câu thì anh bê cả quán này ném xuống dòng sông Lô". Chả là quán này nằm sát mép sông Lô.

Truyện ngắn: Quà chợ quê

Ngày nhỏ, niềm vui lớn của tuổi thơ tôi là ngóng mẹ đi chợ về! Hầu như ngày nào mẹ cũng đi chợ. Đi bán vài thứ sản vật nhà nuôi, nhà trồng: buồng chuối, buồng cau, dăm con vịt, con gà hoặc mớ cà, dưa, bí, mướp… Vậy nhưng, ngày không có gì bán, mẹ vẫn cứ… đi. “Quen chân, ở nhà buồn…”, mẹ bảo. Nói vậy thôi, không bán gì thì mẹ đi mua chút thức ăn tươi về lo cơm cho cả nhà.

Tạp văn: Sâm nam

Ai đã từng sống ở những vùng đất có nhiều gò đồi miền Trung chắc chẳng lạ gì với cây sâm nam - một loài dây leo mọc ở các bụi lùm, trở thành một món ăn dân dã và đã đi vào ca dao với những lời lẽ mộc mạc nhưng chứa đầy yêu thương như câu thơ vừa được dẫn.
Top