banner 728x90

Tản văn: Ngôi nhà xưa

11/04/2025 Lượt xem: 2596

Bây giờ, tôi đã có cuộc sống bình yên trên mảnh đất thứ hai, nơi tôi đã chọn để mưu sinh, lập nghiệp. Cũng lâu lắm rồi tôi không còn gặp lại ngôi nhà ngày xưa khi cả gia đình tôi còn ở quê. Nhưng những miền ký ức vẫn đẹp vẹn tròn trong nỗi nhớ của tôi.

Tôi ngồi xuống bậc thềm nhà, trước sân lẳng lặng từng dấu chân ai qua ngõ. Trưa bình yên, nghe trong gió thoảng đưa hương thơm ngát của những bông hồng dại. Tôi ngồi yên ở đấy, hít một hơi thật sâu, và quá khứ như một thước phim quay chậm hiện lên trước mắt, khiến tôi nhớ nhà, nhớ quê da diết.

Thềm nhà luôn cất giữ giùm tôi những tâm trạng đậm đến nỗi cứ hễ một mình lại miên man nghĩ ngợi. Không hiểu sao cảm giác về thời gian luôn đi tới, đi lui trong đầu tôi, không hẳn chỉ là hoài niệm quá khứ mà tôi như được sống lại những năm tháng tuổi thơ vô lo, đã từng nghĩ cuộc đời này không bao giờ sống nổi nếu thiếu mẹ, chỉ cần có mẹ là đủ. Ấy vậy mà từ những tháng ngày sinh viên, ước mơ thoát khỏi cảnh ruộng vườn, được làm việc ở thành phố đã mãi mãi đẩy tôi xa mẹ. Mỗi lần ngồi ở bậc thềm nhà, tôi chẳng thể nào quên cảm giác ngồi đợi mẹ ở trước hiên nhà cũ. Mẹ đi làm ngoài đồng trở về nhà với đôi chân trắng bệch, người rét run mà vẫn luôn trách mắng “ngồi đây làm gì cho lạnh thế hả con?”. Ruộng sạ, ruộng sâu, chỉ vài lần theo mẹ mà cảm giác bàn chân mỏi rụng. Ấy vậy mà bao nhiêu năm tháng, mỗi mùa làm đồng mẹ phải chôn chân ở đấy, từ sáng sớm mù sương còn chưa rõ mặt người.

Thềm nhà, ít khi nào tôi đi trên đó với những bước hiện tại, mà luôn lọt vào những thềm nhà ngày xưa, nơi cất giữ bao chuyện buồn, vui khi cả gia đình tôi còn ở quê. Tôi đã tập đi những bước đầu tiên ở bậc thềm ấy, nơi tôi ngồi chơi bán buôn với anh trai mình; là nơi ba tôi đã chẻ những nan tre vót cho tôi bộ nẻ, tôi đã sung sướng đến mức mang cả bó nẻ để trên đầu giường lúc ngủ; là nơi tôi ngồi giấu mặt vào lòng bàn tay khóc khi chia tay mối tình đầu...

Mỗi lần, ngồi ở thềm nhà một mình, tưởng như tôi đang ngồi cạnh ai đó rất thân, dẫu chỉ là im lặng. Gốc hồng thơm, cây sen đá mới trổ hoa, mấy bụi cỏ lan chi đã sum suê sau mùa mưa... Và những buổi sáng, nghe gió lùa ngoài mái hiên, những vòng mưa rây rây cuộn tròn quét lên thềm nhà, những quả nhãn cuối mùa còn sót lại trên cành ngậm nước bóng lẫy, cảnh vật ấy tôi vẫn gặp mỗi ngày. Tất cả những cây cỏ ở bên vệ bậc thềm nhà, tôi luôn nghĩ đó như là một ly cocktail nhiều mùi vị. “Uống” nó - như một cú đẩy, hất thật mạnh tôi ra xa những trì trệ.

Thềm nhà kéo tôi về gần hơn với những điều giản dị. Những buổi sáng từ thềm nhà ấy, tôi nghe các bà, các chị đi ngang cửa nhà tôi, râm ran chào hỏi nhau và nhờ nhau mua hộ mớ rau, con cá. Tôi nhận ra, những điều bình thường vô giá ấy, đó là niềm hạnh phúc.

Nắng không còn trên thềm nữa, trời sắp chuyển mưa. Hương cà phê bay trong gió, cuốn tôi trở lại thềm nhà. Tôi bước vào nhà, nghe hơi ấm đang vây quanh mình. Tôi biết giấc mơ tôi nuôi nấng, gìn giữ đang lớn lên từng ngày...Từ bậc thềm đầy hoa ấy.

Hồng Nhung

 

 

 

Tags:

Bài viết khác

Tản văn: Một buổi chiều rơi…

Có một ngày lạc lõng nơi chốn xa, lòng chợt khắc khoải nhớ về những buổi chiều đã níu giữ trong tim…

Tản văn: Hoa lau

Cuối tuần, vào quán cà phê nhìn thấy cành hoa lau khô trang trí trên vách tường, trong lòng chợt ùa về những ký ức tuổi thơ. Ở vùng trung du miền Trung quê tôi, bây giờ hoa lau đã bung trắng sườn đồi. Trong hơi thu hiu hắt, màu lau trắng như mái tóc của mẹ một đời cơ cực, vương vất buồn như làn khói thuốc của cha ngồi bên hiên nhà ngóng con từng ngày!

Truyện ngắn: Ngày ấy…đâu rồi

Mỗi năm, sau ngày 23-10 âm lịch, chuồn chuồn bắt đầu tung cánh bay thiệt cao giữa tầng trời xanh thẳm, hoa bìm bìm nở trắng cả bến sông, cò, vạc, bói cá, bồ nông tìm về đậu đầy trên bụi tre cao vút, có nghĩa là trận lụt cuối cùng đã theo nguồn ra biển bạc, để lại hai bên bờ lớp bùn non nứt nẻ, khô sần như đồng ruộng vào mùa hạn. Đó cũng là lúc tôm tép trong hang chui ra đẻ con, đỏ rực khúc sông quê. Ba lôi mấy cái nơm nhuộm đầy muội khói trên chái bếp, ngâm dưới bến sông, kỳ cọ cho sạch.

Lưu bút: Mùa hoa phượng

Khi con ve sầu cất cao giọng hát báo hiệu những “chùm hoa nắng” đang trải dài trên khắp miền quê hương cũng là lúc những chiếc áo trắng sân trường bịn rịn chia tay bạn bè, thầy cô, chia tay trang sách hồng... Một mùa hạ đang đến với bao cảm xúc hồn nhiên, tinh khôi của lứa tuổi học trò.

Cảm xúc sau khi đọc truyện ngắn "Ông tôi" của nhà văn Đào Quốc Thịnh

Có những câu chuyện không cần cao trào vẫn khiến lòng ta rung động. Bởi trong sự lặng lẽ, nó chứa đựng hơi ấm của con người, của lòng nhân ái và sự bao dung. Truyện ngắn “Ông tôi” của Đào Quốc Thịnh là một câu chuyện như thế - nhỏ bé, giản dị, mà vang vọng lâu dài như dư âm của một khúc nhạc cuộc sống nhẹ nhàng, thấm vào lòng người đọc một cách tự nhiên như hơi thở.

Truyện ngắn: Mùa hoa bầu bên sông

Chòi canh nằm lút giữa màu xanh mênh mông của bãi bồi. Dưới ánh mặt trời, từng luống ngô non đang thì con gái, tươi mởn, ánh lên sắc ngọc, từng khóm lá bầu xanh thẫm, láng bóng đầy sức sống. Tinh mắt nhìn kỹ mới thấy những của bầu tròn mũm mĩm, im lìm trong cát, trong lá, như chơi trò trốn tìm. Tôi lom khom nhặt hoa đực vào cái giỏ xách đeo bên hông. Những bông hoa màu vàng ánh làm hoa cả mắt.

Truyện ngắn: Chợ nổi miền Tây

Tôi chia tay mối tình đầu của mình bằng những tin nhắn rơi vào khoảng không, bằng những cuộc gọi không hồi đáp. Tôi cũng chẳng gặp Ngọc đang hò hẹn với ai, đang uống cà phê với ai, đang chở ai ngoài phố. Nhưng tôi cũng chẳng có hơi sức để đi tìm anh. Tôi chỉ ôm trong lòng nỗi buồn mất người mình yêu dấu.

Truyện ngắn Mùa gặt lúa

Tràn ngập cánh đồng một màu vàng rực như tấm thảm vàng trải dài tít tắp báo hiệu một vụ mùa bội thu. Mới sáng sớm tinh mơ mà bà con đã đổ ra đồng thu hoạch. Không khí nhộn nhịp khắp đường làng, ngõ xóm chỗ nào cũng thấy lúa và rơm.
Top