banner 728x90

Tản văn: Biển…miền ký ức tuổi thơ tôi

12/03/2025 Lượt xem: 2632

Thành phố kia con có nghe mùi biển?

Biển quê mình có mùi tanh nồng của mẻ cá chiều. Có vị mặn nào không phải của biển đang chảy trên hai gò má của con…

Biển quê hương, con có còn nhớ?

Con mãi nhớ, nhớ lắm buổi sớm mai cùng ba quay về với mẻ cá đầy ắp mà hai cha con long đong ngoài biển từ mờ sáng. Có khi trăng làm bạn cùng cha con mình trên biển, để rồi mặt trời lên làm trăng đi mất, một chút buồn nhẹ ở đâu đó trong lòng con…

Con có mang biển theo?

Dạ có ba ạ! Con sẽ mang sóng, mang cát biển quê mình theo. Mang theo cả một miền ký ức, cả một tuổi thơ của một thằng con trai miền Trung đen nhem nhẻm do cháy nắng.  

Con nhớ cơn gió biển buổi trưa, những cơn bão, những đụn cát buổi chiều nắng nhẹ con nằm nhoài trên cát ngắm biển, ngắm mây. Những buổi chiều cùng lũ bạn chạy nhảy trên cát với trái bóng. Con nhớ hai bờ vai hao gầy, hai mái đầu đang điểm bạc. Đường chân trời kia, con thầm hứa một ngày nào đó con sẽ chạm tới…

Hoa rau muống biển kia có còn tím nữa? Những cây gai bàn chải có còn ra trái, rồi chín cho bọn nhỏ trong xóm hái ăn. Con có còn ăn những con mực mà hai cha con câu được. Con có còn cảm giác chạy ù thật nhanh lao người xuống biển, lặn qua những con sóng biển quê mình…

Trong con luôn có biển, có cả bữa cơm cá mắm mặn chát mà ngon. Con sẽ bơi ra biển đời như biển quê mình vậy.

Biển cho con những cảm xúc lạ chẳng thành lời. Ở phương trời xa lạ kia, con nhớ dáng mẹ hao gầy đi trên cát, dáng ba buổi sớm mai kéo mẻ lưới. Nhớ xóm biển mình quá…

Từng đợt triều cường cứ ập vào xóm mình, có dáng ai ngoài kia chất từng bao cát ngăn sóng. Những cơn bão cứ nối đuôi nhau đi vào làm ba thao thức cả đêm, ngóng trên hóng dưới. Ngồi nghe tiếng radio thông báo tình hình của bão, niềm vui nào hơn khi nghe tin bão rẽ hướng, bão suy yếu thành áp thấp…

Lặng nhìn con còng biển, thường ngày con chạy chạy, đào đào, bới bới để bắt chúng. Nó nhìn con! Con chỉ ước gì mình có khả năng đặc biệt để nghe được con còng kia nhắn gì.

Biển đang gọi tên con, con chạy ù, luồn qua từng cơn sóng. Con vùng vẫy dưới nước như một đứa trẻ mới tập bơi. Con muốn khóc… khóc thật to. Nước mắt quyện vào nước biển, biển ôm trọn con như người mẹ.

Nắng chiều tắt…
Thành phố kia con có nghe mùi biển?

Hồng Phúc

 

 

 

 

Tags:

Bài viết khác

Tản văn: Một thời gian khó

Cuộc sống là một dòng chảy của những lo toan vất vả vì chén cơm manh áo. Để rồi có những đôi vai sạm nắng, những bàn tay chai sần, những đôi chân mòn mỏi... Tất cả cũng chỉ vì tổ ấm thân yêu của mình. Và ở đó, những con người đang lam lũ, bươn chải giữa đời thường.

Tản văn: Nơi ấy cội nguồn

Cánh diều chao nghiêng, lượn một vòng xuống thấp, rồi lại vút lên cao như muốn khoe khoang vẻ hồn nhiên duyên dáng của vũ-điệu-diều. Chú bê non ngước mắt nhìn trời. Trong đôi mắt tròn to, ngấn nước, long lanh một mảng trời thiên thanh có dải mây trắng vắt ngang, vàng ửng.

Câu chuyện gia đình: Khi đã hiểu nhau

Bố chồng tôi là một quân nhân nên khi về hưu ông luôn sống chuẩn mực, không những về tác phong, ăn nói mà ngay cả giờ giấc cũng giống như thời ở lính. Giỗ chạp hay tiệc tùng, ông mời ai, giờ nào là y như giờ đó chưa ai đến ông cũng bảo vợ con dọn xuống ăn. Việc chờ đợi người khác trong ăn uống, giỗ, tiệc đối với ông là điều hiếm thấy. Ngược lại, ai mời ông dự tiệc hay đám giỗ, ông đi rất đúng giờ.

Truyện ngắn: Mùa Vu Lan nhớ mẹ

Cứ đến lễ Vu Lan là tôi nhớ đến một vùng quê nghèo thoang thoảng thơm mùi mít chín.

Tản văn: Chạm vào một vùng ký ức

Tiếp khách trong một nhà hàng sang trọng, lật bảng thực đơn, trong phần các món rau, anh lặng lẽ kêu một đĩa rau lang luộc... Cái món ăn gắn liền với tuổi thơ kham khổ quê nhà, giờ thành đặc sản trong nhà hàng cao cấp này.

Truyện ngắn: Ông Vưu

Hồi đó, nhiều đứa cùng lứa tuổi chơi với tôi đều nói vống rằng không sợ ma, nhưng chỉ có một người mà đứa nào cũng nói sợ, đó là ông Vưu cắt tóc trong làng.

Tản văn: Ngày xưa giờ đã trôi xa

Mỗi ngày mới lại đón ta bằng những ánh ban mai ló rạng phía chân trời. Và mỗi ngày cũng lại qua đi khi ánh chiều tím sẫm non xa. Có những ngày đi lướt qua ta bằng luồng nắng vàng rực rỡ, len lỏi qua thảm lá xanh non. Cũng có những ngày đi qua ta trong sầm sì giá lạnh, trong thâm u nơi cội gốc cây già...

Tản văn: Đôi quang gánh của mẹ

Cũng như đứa bé trong bức ảnh “Mẹ gánh con”, ngày còn thơ, anh em tôi cũng được mẹ gánh đến nhà trẻ, chiều lại đón về. Cũng phải nói thêm, hồi ấy việc gánh con đi nhà trẻ khá phổ biến ở nơi tôi sống, bởi gia đình nào cũng đông con, đứa nọ nối tiếp đứa kia như gà như vịt!
Top