banner 728x90

Một thời đã qua

29/03/2025 Lượt xem: 2419

Những ngày cuối tháng 8, đến các nhà sách nhìn thấy nhiều bậc phụ huynh đi mua sách vở chuẩn bị cho con tựu trường, lòng lại thấy xốn xang nhớ về những năm tháng mới cắp sách đến trường.

Ngày mới đi học, lũ trẻ chúng tôi phải dùng những cuốn vở giấy ố vàng, không trắng tinh như bây giờ. Sách vở bây giờ được bọc ni-lon sạch đẹp tinh tươm, còn lũ học trò nhà quê chúng tôi ngày ấy vẫn thường bọc vở, sách bằng vỏ bao xi măng. Ai có họa báo để bọc sách vở cứ gọi là rất oách. Những năm tiểu học, lớp tôi có một cô bé dễ thương có bố làm giám đốc xí nghiệp, nhà có nhiều họa báo nên sách vở bao giờ cũng được bao bọc rất đẹp. Không ít lần những anh chàng học quá thời gian “3 năm 2 lớp” vì ganh ghét đã lấy mực vấy bẩn, vẽ vời lên bìa vở khiến cô bé khóc hết nước mắt!... Mãi gần đây, trong lần họp lớp, một trong những anh chàng của lớp ngày ấy mới thú nhận chính là người vẽ bậy lên vở cô bé “tiểu thư” năm nào. Nhắc lại chuyện xưa, cả thủ phạm - nạn nhân đều rơm rớm nước mắt nhớ về kỷ niệm tuổi học trò!

Những năm tháng đất nước còn khó khăn ấy, không chỉ giấy vở mà bút mực cũng là một tài sản quý của học sinh. Ngày đầu đến lớp, nhiều đứa phải viết bút thân tre. Bút không có ruột mực, cứ viết vài chữ là phải chấm vào be mực nên đi học bao giờ cũng phải cầm be mực trên tay. Mực viết cũng khan hiếm nên học trò xin mực của nhau là chuyện thường ngày ở lớp. Cũng vì quý mực, cậu bạn của tôi dùng nước lã pha thêm để viết cho lợi mực, hỡi ôi một thời gian sau mực bay mất nên các nét chữ cứ mờ dần.

Học trò nghịch ngợm nên đứa nào tay cũng lấm lem mực, lắm khi còn vấy bẩn cả áo quần để rồi về nhà mẹ vừa giặt vừa ca thán… Lớn lên chút nữa, chúng tôi mới dùng bút có ruột (xi) nhưng cũng chỉ toàn loại rẻ tiền, ai có bút kim tinh là sang nhất hạng. Còn nhớ năm học lớp 4, tôi đã bị một trận đòn nhớ đời vì đã lén lấy bút kỷ niệm của bố đem đi học và bị mất lúc nào không hay. 

Mỗi lần nhìn những ánh nắng thu trải khắp nẻo đường, lá vàng rơi đầy trên lối đi lại miên man nhớ về những ngày đầu đến trường! Nhớ buổi học đầu tiên với đầy ắp bỡ ngỡ, nhớ gương mặt cô giáo hiền hiền. Bao nhiêu kỷ niệm xưa cũ ùa về lướt nhanh qua cuốn phim ký ức... Còn nhớ, khi chuẩn bị vào năm học cuối cấp tiểu học, tôi lại xin mẹ ít tiền cùng đám bạn thân đạp xe ra trung tâm thị trấn mua sách vở. Mua xong, còn lại ít tiền lẻ cả nhóm rủ nhau đi ăn kem. Cho đến bây giờ, tôi vẫn còn nhớ hương vị ngọt bùi của những que kem đậu thuở ấy. Sau này, dù đã ăn kem Ý, kem Pháp thì những que kem đậu thuở ấy vẫn là bữa kem ngon nhất trong cuộc đời tôi!...

Năm tháng qua đi, lũ trẻ chúng tôi ngày ấy nay đã chớm tuổi trung niên. Mỗi lần nghe tiếng trống trường rộn rã lại nhớ đến giấy mực một thời đã qua!

Hồng Phúc

 

 

 

 

 

Tags:

Bài viết khác

Tản văn: Hương bưởi tháng ba

Đã lâu tôi chưa có dịp về thăm quê. Về để được bước chân rộn rã trên con đường làng, qua cánh cổng làng trầm mặc rêu phong, qua cây đa cổ thụ sừng sững hàng trăm năm tuổi. Về để ùa vào tâm thức mình hương hoa bưởi tinh khiết, nồng nàn…

Truyện ngắn: Ngôi nhà còn mãi trong mơ

Cho đến bây giờ, những giấc mơ vẫn thường đưa tôi về với ngôi nhà cũ của một thời thơ ấu, ngôi nhà nằm ở ngoại ô thành phố. Chớp mắt đã gần 40 năm trôi qua kể từ ngày tôi từ biệt ngôi nhà thân yêu ấy. Tuy tôi cũng có nhiều lần quay về khu nhà cũ, đi ngang qua và nhìn thấy nó từ xa, nhưng không hiểu sao chẳng dám bước lại gần, có lẽ tôi sợ cảm xúc sẽ bóp nghẹt trái tim mình bởi những kỷ niệm dâng trào...

Câu chuyện gia đình: Yêu sắc đẹp

Anh thường nói với chị: “Một bàn tay thô ráp nhưng mượt mà trong lòng người chồng, một làn da sạm nắng nhưng lại mềm mại trong lòng người chồng vì tình yêu với vợ. Mình đã sống với nhau lâu rồi, em đừng bận tâm vì nhan sắc”.

Tản văn: Ký ức tuổi thơ tôi

Cái mùi rơm, mùi rạ thơm tho và lành sạch ít khi làm ta từ chối hay né tránh. Cũng có thể vì trên những cánh đồng rộng, không khí loãng ra trong những chiều gió nên dù có vào chính vụ đốt đồng đi chăng nữa, người đi bên này những bờ ruộng, triền đê hay những con đường làng nương theo bờ bãi vẫn không cảm thấy ngột ngạt vì khói.

Câu chuyện gia đình: Quên đi bệnh tật, ưu phiền

Câu chuyện trên khoang tàu hôm ấy ngẫu nhiên lại trĩu nặng nỗi lo về bệnh tật. 4 hành khách - 4 bệnh nhân mới bước ra từ các bệnh viện khác nhau ở thành phố đầy bụi bặm, xô bồ, lúc mưa lúc nắng. Một đôi vợ chồng già với những căn bệnh của người già xuống ga Quảng Ngãi. Một chị trung niên xuống ga Đà Nẵng mới lặn lội vào tận Sài Gòn chữa bệnh. Và tôi, cô gái trẻ hơn đôi chút nhưng cũng suy nghĩ rất nhiều trong hơn 7 tiếng trên tàu.

Tản văn: Mùa hè xa vắng

Sau chừng ly, tôi nhìn ra hồ. Nghe gió bời bời. Cảm giác xót xa quá đỗi. Những thân sen khô rã rời. Chắc chắn không phải là chống chọi với gió, không phải chống chọi với già nua. Cũng không hẳn là cam chịu.

Phân tích truyện ngắn “Ông tôi” của tác giả Đào Quốc Thịnh

Đề thi: Em hãy phân tích truyện ngắn “Ông tôi” của nhà văn Đào Quốc Thịnh?

Tản văn: “Thằng Bờm có cái quạt mo”

Trước sân nhà tôi có cây cau. Cây không cho bóng mát, trái cau trẻ nhỏ không ăn được... nên mấy chị em không hào hứng với cây cau trước cửa. Có lần, chị tôi đem về cây si, xin mẹ trồng trước ngõ cho mát. Mẹ tôi không chịu, bảo đó là cây cau bà nội trồng.
Top