banner 728x90

Câu chuyện gia đình: Vô tâm

19/04/2025 Lượt xem: 2455

Chị là con gái duy nhất trong nhà. Ba chị mất sau một cơn bạo bệnh, khi ấy chị mới 12 tuổi. Chị lớn lên trong vòng tay yêu thương của mẹ.

Tháng ngày trôi qua, chị lập gia đình cách nhà mẹ khoảng 5km, rồi trở thành bà mẹ của hai đứa con, kinh tế khá đầy đủ. Chị muốn đưa mẹ về ở cùng với mình nhưng mẹ không đồng ý. Do bận rộn với công việc làm ăn nên Chủ nhật hàng tuần chị mới ghé về thăm mẹ. Hơn 70 tuổi, một mình bà tự lo tất cả, từ đi chợ nấu ăn đến giặt giũ, quét dọn. Mỗi lần về với mẹ, chị thường cau mày, lắc đầu vì thấy trời tối mà mẹ không bật điện; máy giặt có nhưng mẹ lại giặt bằng tay; nhà vệ sinh dơ bẩn; bếp không được cọ rửa, lau chùi... Chị phàn nàn nhưng mẹ chẳng phản ứng lại, bởi bà nặng tai không nghe thấy gì.

Một hôm, vợ chồng chị lái xe đến mời bà đi chơi. Bà từ chối và nói: “Dạo này mẹ nhức mỏi và mệt quá. Con cho mẹ đi khám bệnh xem thế nào”. Nghe vậy, chị chở mẹ đi khám tổng quát. Kết quả, mẹ bị thoát vị đĩa đệm mấy đốt sống lưng và cổ do thiếu canxi trầm trọng; rồi bị giảm nồng độ ôxy lưu thông lên não, bị tiểu đường và nhiều bệnh khác. Khám xong, chị đọc kết quả cho mẹ và nói: “Mẹ bệnh thế này sao không nói với con!”. Mẹ lò dò đi đến chiếc tủ, mở lấy tiền trong bóp ra và trả lời: “Vì trước đây mẹ chưa để dành được tiền. Bây giờ tiết kiệm được ít đồng, mẹ mới dám nói”. Nghe xong, chị ôm mẹ khóc nức nở vì mấy ngày trước chị đã trách mẹ một cách vô lý. Chị trăn trở nghĩ suy, mình là người vô tâm, hay là đứa con bất hiếu (!?)

Kim Phụng

Tags:

Bài viết khác

Truyện ngắn: Một mùa thu nữa trôi qua…

Hoàng hôn đang buông xuống bằng những tia sáng nhạt nhòa rơi rớt trên những rặng cây. Những con đường nồng nàn mùi hoa sữa đưa tôi đến quán cà phê quen thuộc. Giờ này, quán rất vắng. Tôi đi thẳng đến cái bàn đá nơi góc vườn. Ở đó có một cây khế già rậm rạp. Những chùm quả lúc lỉu kéo những tán lá la đà, tạo nên một khoảng không gian vừa kín đáo vừa thơ mộng.

Truyện ngắn: Xuân này em sẽ lấy chồng

Chiều nào đi làm về Diệp cũng dừng lại con kênh trong xanh trước nhà, hưởng thụ khoảng không gian trong veo ấy. Diệp vào thành phố đã 7 năm rồi, tốt nghiệp xong cô ở lại thành phố với lời hẹn cùng ba mẹ bao giờ hoàn thành những dự định của mình sẽ trở về. Và cứ thế, công việc đã giữ Diệp ở lại thành phố.

Truyện ngắn: “Bão tan”

Đài báo ngày mai có áp thấp nhiệt đới gần bờ. Nửa đêm, chị tỉnh giấc khi gió đập vào cửa kính. Trời mưa và lạnh. Căn phòng vẫn còn đèn sáng và mùng chưa mắc, bên cạnh chị, anh nằm co như con tôm, mền đạp dưới chân. Chị kéo mền đắp cho anh. Rồi chị mắc mùng, vừa bực vừa thương.

Câu chuyện gia đình: Sẻ chia sau cơn bão

Thời tiết những ngày qua thật lạ. Mưa thì như thác đổ, dằng dai; nắng thì rám cong mặt lá. Với cái biên độ của nắng mưa như thế, sợ sinh bệnh, vợ chồng anh gọi lái bán heo.

Câu chuyện gia đình: Sóng gió đi qua

Tôi quyết định ly hôn sau gần mười ba năm chung sống. Tôi cũng từng muốn níu kéo để giữ cho các con một mái ấm toàn vẹn nhưng sức chịu đựng có hạn, tôi không thể tiếp tục được nữa…

Câu chuyện gia đình: Vá đường

Từ tòa án bước ra, chị không khóc. Trời trưa đứng bóng, nắng loang trên mặt đường như tấm gương nóng bỏng, vậy mà lòng chị lại lạnh tanh. Chị lên xe, chạy một mạch về nhà má. Vừa thấy cổng, chị thắng gấp, bước xuống, đứng sững một lúc mới đủ can đảm mở cổng.

Tản văn: Chia tay tuổi học trò

Tháng 6 lặng lẽ đi qua, cánh phượng hồng chớm nở khẽ khàng như một lời nhắc nhở: một năm học đã khép lại. Trên những vòm cây già, tiếng ve lại ngân lên bản nhạc mùa hạ hối hả mà cũng tha thiết đến nao lòng. Có người bảo tiếng ve là khúc ca tiễn biệt tuổi học trò. Với tôi, đó là âm thanh của ký ức – thứ ký ức mãi xanh trong miền sâu thẳm của trái tim.

Tùy bút: Sài Gòn mưa

Sài Gòn mưa. Giữa cái nắng như thiêu như đốt của mùa hè có một cơn mưa xuống làm con người dễ chịu hơn. Mưa đêm. Được ngửa cổ nhìn trời mà đón những giọt mưa. Cho đỡ khát, cho trôi đi khói bụi của bao ngày.
Top