banner 728x90

Câu chuyện gia đình: Sướng và khổ

07/03/2025 Lượt xem: 2391

Sáng nào chị cũng đi tắm biển từ rất sớm. Tại đây, chị gặp mấy chị cùng lứa tuổi, cùng sở thích tắm biển vào sáng sớm, thế là quen nhau…

Dưới làn nước trong vắt của buổi ban mai, cả nhóm vừa bơi vừa nói đủ thứ chuyện. Chẳng hạn như: dạo này không biết ăn gì vì cá ngộ độc, thịt tẩm hóa chất, rau nhiễm thuốc trừ sâu… Đôi khi, các chị quay sang bàn tán về mấy bộ phim đang chiếu trên ti vi như: Mẹ kế, Cô dâu 8 tuổi…

Hôm nay, do chị D. vắng mặt vì phải vào TP. Hồ Chí Minh lo đám cưới cho con trai, cả nhóm chuyển sang chủ đề con cái. Bà A. khoe: “Cũng giống con chị D., con trai mình đang làm việc ở TP. Hồ Chí Minh, lương khởi điểm hơn chục triệu”. Chị B. nói : “Con gái mình là nhân viên một công ty nước ngoài ở TP. Hồ Chí Minh, lương hơn ngàn đô la! Đó là chưa kể tiền ăn trưa, tiền điện thoại, xăng xe…”. Ánh mắt chị C. rạng rỡ: “Con gái mình được học bổng cao học tại Úc rồi lấy chồng, ở lại bên đó luôn”. Mọi người chúc mừng, khen chị C. có con giỏi giang. Xong, mọi người quay sang chị: “Thế còn chị? Con học ở đâu? Có việc làm chưa? Khá không?”.

Chị chợt động lòng. Hai đứa con của chị, một trai một gái đều là học sinh giỏi, học tại 2 trường đại học hàng đầu ở TP. Hồ Chí Minh. Nhưng sau khi tốt nghiệp, cả hai đều về Vũng Tàu với mẹ, nhận công tác ở cơ quan tỉnh, thu nhập hàng tháng của tụi nó chỉ đủ tiêu xài hết sức dè xẻn… Nghe vậy, chị nào cũng nhao nhao trách: “Lỗi tại chị, bắt mấy đứa về làm chi cho khổ vậy?”. Chị lắc đầu: “Tụi nó tự quyết định!”.

Không biết có phải muốn an ủi chị, giọng chị A. chợt trầm ngâm: “Bất đắc dĩ lắm mấy đứa mới ở lại TP. Hồ Chí Minh. Ăn cơm bụi, ở nhà thuê, tốn kém lắm. Thành ra, quay đi quay lại, chưa hết tháng đã hết tiền”. Bà B. gật đầu phụ họa: “Thuyền lớn thì sóng lớn! Thu nhập của con mình tính bằng đô la thì nó tiêu xài cũng theo đô la. Quần áo, giày dép hàng hiệu mua bằng đô la. Đám cưới, sinh nhật… bỏ phong bì bằng đô la. Học phí tiếng Anh cũng bằng đô la… Vậy nên, nghe lương cao mà cũng không thấy đâu hết. Với lại, làm cho công ty nước ngoài bận đến nỗi nó đã qua tuổi 30 từ lâu mà vẫn chưa có chồng. Tôi đang lo quá!”. Chị C. thở dài: “Mới đầu, thấy con được đi du học, tui vui lắm, tự hào lắm. Nhưng mà… Mấy năm rồi tui không được gặp con. Nhớ lắm. Không như mấy chị, bất cứ khi nào muốn thì “a lô” gọi chúng về hoặc vào thành phố thăm con”. Chị A., chị B. cùng xua tay, lắc đầu: “Úy! Đâu có! Tụi nó bận túi bụi, làm sao về? Tháng trước, ông xã nhập viện mổ dạ dày mà có đứa nào nghỉ phép chăm cha được ngày nào đâu. Mà mẹ có vào trong đó cũng chưa chắc gặp”. Chị C. ngơ ngác: “Thật sao? Vậy mà tui tưởng…”. Rồi chị C. quay sang chị, cười buồn: “Hóa ra, chỉ có chị là sướng nhất. Giờ mình chỉ muốn được như chị”.

Chị im lặng mỉm cười. Có lẽ chị C. nói đúng. Dù các con chị đã có gia đình riêng, nhưng bất cứ khi nào mẹ cần, chỉ một tin nhắn hay cuộc gọi, chúng đều có mặt. Đặc biệt, Chủ nhật nào, căn nhà nhỏ của chị cũng rộn rã tiếng cười khi đám con cháu tụ tập. Đó là điều mà các chị bạn đều mong muốn nhưng không thể có.

Hồng Nhung

 

Tags:

Bài viết khác

Tản văn: Chợ quê ngày ấy

Tôi không thích đi những chợ sầm uất, rau trái xanh tươi chất đầy các sạp. Bao giờ tôi cũng mê những khu chợ lưa thưa hàng quán, bày biện lộn xộn trên tấm ni lông cũ mèm, bà già bán chuối ngồi nhai trầu bỏm bẻm…

Tạp văn: Hương cốm mùa thu

"Gió thổi mùa thu hương cốm mới/ Tôi nhớ những ngày thu đã xa...". Câu thơ trên của Nguyễn Đình Thi trong bài "Đất nước" lại vang lên trong tôi mỗi khi cái nắng gắt mùa hạ đã chuyển sang hanh vàng, cùng với cơn gió heo may se se thổi về, cũng là lúc đất trời vào thu.

Một thời đã qua

Những ngày cuối tháng 8, đến các nhà sách nhìn thấy nhiều bậc phụ huynh đi mua sách vở chuẩn bị cho con tựu trường, lòng lại thấy xốn xang nhớ về những năm tháng mới cắp sách đến trường.

Tản văn: Cảm xúc mùa Vu Lan

Mùa Vu lan này là mùa thứ 5, chị lên chùa và được nhận bông hồng trắng cài lên ngực áo. Trong khói nhang trầm ngào ngạt, vẫn thoảng đâu đây mùi hoa huệ, mùi ngọc lan… Ngọc lan là thứ hoa ngày xưa mẹ đặc biệt thích, mỗi dịp thắp nhang ngày rằm, mùng một, bao giờ mẹ cũng có một đĩa nhỏ trên bàn thờ.

Tản văn: Nhớ mẹ

Cuộc đời vẫn vậy, dường như phải khi chồn chân mỏi gối mới giật mình nhìn lại những gì đã qua. Phải khi có con mới thấu hiểu được ơn nghĩa sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Chiều nay, nhìn dáng ai đang liêu xiêu quang gánh trên đường, lòng chợt trào lên nỗi nhớ thương mẹ vô cùng!

Tản văn: Biết ăn phở

Hồi còn chiến tranh, một lần công tác qua thành Tuyên, ghé quán phở bên đường thấy Phở Bân "bò tơ bảy món", tôi buột miệng, chẳng biết ngon không mà quảng cáo nghe rung màng nhĩ. Chủ quán Bân nghiêng tai nghe thấy, ông ghé sát tôi, buông một câu lạnh tanh: "Chú cứ ăn đi, chê một câu thì anh bê cả quán này ném xuống dòng sông Lô". Chả là quán này nằm sát mép sông Lô.

Truyện ngắn: Quà chợ quê

Ngày nhỏ, niềm vui lớn của tuổi thơ tôi là ngóng mẹ đi chợ về! Hầu như ngày nào mẹ cũng đi chợ. Đi bán vài thứ sản vật nhà nuôi, nhà trồng: buồng chuối, buồng cau, dăm con vịt, con gà hoặc mớ cà, dưa, bí, mướp… Vậy nhưng, ngày không có gì bán, mẹ vẫn cứ… đi. “Quen chân, ở nhà buồn…”, mẹ bảo. Nói vậy thôi, không bán gì thì mẹ đi mua chút thức ăn tươi về lo cơm cho cả nhà.

Tạp văn: Sâm nam

Ai đã từng sống ở những vùng đất có nhiều gò đồi miền Trung chắc chẳng lạ gì với cây sâm nam - một loài dây leo mọc ở các bụi lùm, trở thành một món ăn dân dã và đã đi vào ca dao với những lời lẽ mộc mạc nhưng chứa đầy yêu thương như câu thơ vừa được dẫn.
Top