banner 728x90

Câu chuyện gia đình: Sướng và khổ

07/03/2025 Lượt xem: 2448

Sáng nào chị cũng đi tắm biển từ rất sớm. Tại đây, chị gặp mấy chị cùng lứa tuổi, cùng sở thích tắm biển vào sáng sớm, thế là quen nhau…

Dưới làn nước trong vắt của buổi ban mai, cả nhóm vừa bơi vừa nói đủ thứ chuyện. Chẳng hạn như: dạo này không biết ăn gì vì cá ngộ độc, thịt tẩm hóa chất, rau nhiễm thuốc trừ sâu… Đôi khi, các chị quay sang bàn tán về mấy bộ phim đang chiếu trên ti vi như: Mẹ kế, Cô dâu 8 tuổi…

Hôm nay, do chị D. vắng mặt vì phải vào TP. Hồ Chí Minh lo đám cưới cho con trai, cả nhóm chuyển sang chủ đề con cái. Bà A. khoe: “Cũng giống con chị D., con trai mình đang làm việc ở TP. Hồ Chí Minh, lương khởi điểm hơn chục triệu”. Chị B. nói : “Con gái mình là nhân viên một công ty nước ngoài ở TP. Hồ Chí Minh, lương hơn ngàn đô la! Đó là chưa kể tiền ăn trưa, tiền điện thoại, xăng xe…”. Ánh mắt chị C. rạng rỡ: “Con gái mình được học bổng cao học tại Úc rồi lấy chồng, ở lại bên đó luôn”. Mọi người chúc mừng, khen chị C. có con giỏi giang. Xong, mọi người quay sang chị: “Thế còn chị? Con học ở đâu? Có việc làm chưa? Khá không?”.

Chị chợt động lòng. Hai đứa con của chị, một trai một gái đều là học sinh giỏi, học tại 2 trường đại học hàng đầu ở TP. Hồ Chí Minh. Nhưng sau khi tốt nghiệp, cả hai đều về Vũng Tàu với mẹ, nhận công tác ở cơ quan tỉnh, thu nhập hàng tháng của tụi nó chỉ đủ tiêu xài hết sức dè xẻn… Nghe vậy, chị nào cũng nhao nhao trách: “Lỗi tại chị, bắt mấy đứa về làm chi cho khổ vậy?”. Chị lắc đầu: “Tụi nó tự quyết định!”.

Không biết có phải muốn an ủi chị, giọng chị A. chợt trầm ngâm: “Bất đắc dĩ lắm mấy đứa mới ở lại TP. Hồ Chí Minh. Ăn cơm bụi, ở nhà thuê, tốn kém lắm. Thành ra, quay đi quay lại, chưa hết tháng đã hết tiền”. Bà B. gật đầu phụ họa: “Thuyền lớn thì sóng lớn! Thu nhập của con mình tính bằng đô la thì nó tiêu xài cũng theo đô la. Quần áo, giày dép hàng hiệu mua bằng đô la. Đám cưới, sinh nhật… bỏ phong bì bằng đô la. Học phí tiếng Anh cũng bằng đô la… Vậy nên, nghe lương cao mà cũng không thấy đâu hết. Với lại, làm cho công ty nước ngoài bận đến nỗi nó đã qua tuổi 30 từ lâu mà vẫn chưa có chồng. Tôi đang lo quá!”. Chị C. thở dài: “Mới đầu, thấy con được đi du học, tui vui lắm, tự hào lắm. Nhưng mà… Mấy năm rồi tui không được gặp con. Nhớ lắm. Không như mấy chị, bất cứ khi nào muốn thì “a lô” gọi chúng về hoặc vào thành phố thăm con”. Chị A., chị B. cùng xua tay, lắc đầu: “Úy! Đâu có! Tụi nó bận túi bụi, làm sao về? Tháng trước, ông xã nhập viện mổ dạ dày mà có đứa nào nghỉ phép chăm cha được ngày nào đâu. Mà mẹ có vào trong đó cũng chưa chắc gặp”. Chị C. ngơ ngác: “Thật sao? Vậy mà tui tưởng…”. Rồi chị C. quay sang chị, cười buồn: “Hóa ra, chỉ có chị là sướng nhất. Giờ mình chỉ muốn được như chị”.

Chị im lặng mỉm cười. Có lẽ chị C. nói đúng. Dù các con chị đã có gia đình riêng, nhưng bất cứ khi nào mẹ cần, chỉ một tin nhắn hay cuộc gọi, chúng đều có mặt. Đặc biệt, Chủ nhật nào, căn nhà nhỏ của chị cũng rộn rã tiếng cười khi đám con cháu tụ tập. Đó là điều mà các chị bạn đều mong muốn nhưng không thể có.

Hồng Nhung

 

Tags:

Bài viết khác

Tản văn: Hương bưởi tháng ba

Đã lâu tôi chưa có dịp về thăm quê. Về để được bước chân rộn rã trên con đường làng, qua cánh cổng làng trầm mặc rêu phong, qua cây đa cổ thụ sừng sững hàng trăm năm tuổi. Về để ùa vào tâm thức mình hương hoa bưởi tinh khiết, nồng nàn…

Truyện ngắn: Ngôi nhà còn mãi trong mơ

Cho đến bây giờ, những giấc mơ vẫn thường đưa tôi về với ngôi nhà cũ của một thời thơ ấu, ngôi nhà nằm ở ngoại ô thành phố. Chớp mắt đã gần 40 năm trôi qua kể từ ngày tôi từ biệt ngôi nhà thân yêu ấy. Tuy tôi cũng có nhiều lần quay về khu nhà cũ, đi ngang qua và nhìn thấy nó từ xa, nhưng không hiểu sao chẳng dám bước lại gần, có lẽ tôi sợ cảm xúc sẽ bóp nghẹt trái tim mình bởi những kỷ niệm dâng trào...

Câu chuyện gia đình: Yêu sắc đẹp

Anh thường nói với chị: “Một bàn tay thô ráp nhưng mượt mà trong lòng người chồng, một làn da sạm nắng nhưng lại mềm mại trong lòng người chồng vì tình yêu với vợ. Mình đã sống với nhau lâu rồi, em đừng bận tâm vì nhan sắc”.

Tản văn: Ký ức tuổi thơ tôi

Cái mùi rơm, mùi rạ thơm tho và lành sạch ít khi làm ta từ chối hay né tránh. Cũng có thể vì trên những cánh đồng rộng, không khí loãng ra trong những chiều gió nên dù có vào chính vụ đốt đồng đi chăng nữa, người đi bên này những bờ ruộng, triền đê hay những con đường làng nương theo bờ bãi vẫn không cảm thấy ngột ngạt vì khói.

Câu chuyện gia đình: Quên đi bệnh tật, ưu phiền

Câu chuyện trên khoang tàu hôm ấy ngẫu nhiên lại trĩu nặng nỗi lo về bệnh tật. 4 hành khách - 4 bệnh nhân mới bước ra từ các bệnh viện khác nhau ở thành phố đầy bụi bặm, xô bồ, lúc mưa lúc nắng. Một đôi vợ chồng già với những căn bệnh của người già xuống ga Quảng Ngãi. Một chị trung niên xuống ga Đà Nẵng mới lặn lội vào tận Sài Gòn chữa bệnh. Và tôi, cô gái trẻ hơn đôi chút nhưng cũng suy nghĩ rất nhiều trong hơn 7 tiếng trên tàu.

Tản văn: Mùa hè xa vắng

Sau chừng ly, tôi nhìn ra hồ. Nghe gió bời bời. Cảm giác xót xa quá đỗi. Những thân sen khô rã rời. Chắc chắn không phải là chống chọi với gió, không phải chống chọi với già nua. Cũng không hẳn là cam chịu.

Phân tích truyện ngắn “Ông tôi” của tác giả Đào Quốc Thịnh

Đề thi: Em hãy phân tích truyện ngắn “Ông tôi” của nhà văn Đào Quốc Thịnh?

Tản văn: “Thằng Bờm có cái quạt mo”

Trước sân nhà tôi có cây cau. Cây không cho bóng mát, trái cau trẻ nhỏ không ăn được... nên mấy chị em không hào hứng với cây cau trước cửa. Có lần, chị tôi đem về cây si, xin mẹ trồng trước ngõ cho mát. Mẹ tôi không chịu, bảo đó là cây cau bà nội trồng.
Top