banner 728x90

Câu chuyện gia đình: Nhầm lẫn

10/04/2025 Lượt xem: 2831

Anh chị lấy nhau đã 15 năm. Tình cảm vợ chồng thời gian đầu thật mặn nồng, rồi theo thời gian, cuộc sống bận rộn với những lo toan khiến khoảng cách giữa họ ngày càng xa. Anh là công chức, lúc nào cũng chú tâm vào công việc. Chị vừa lo chuyện làm ăn, vừa lo gia đình, con cái. Khi không ở gần, có việc gì cần thiết, hai vợ chồng liên lạc với nhau bằng tin nhắn. Trước đây, tin nhắn của hai người viết cho nhau tình cảm lắm. Chẳng hạn, chị hỏi: “Trưa nay anh có về không?”, anh nhắn lại: “Anh có khách nên không về được. Em và các con ăn đi nhé. Chúc mấy mẹ con ngon miệng”. Sau này, vẫn nội dung ấy nhưng câu chữ bị anh lược đi nhiều. Chị hỏi: “Trưa, a về ko?”, anh đáp: “Ko”.

Tình cảm vợ chồng bắt đầu rạn nứt từ khi anh có người tình. Vợ anh tên Ly, còn người tình tên Lý. Có lúc cảm nhận được sự không bình thường qua tình cảm của chồng đối với mình, chị nói: “Anh à, em ghét người nào lăng nhăng lắm đấy!”, anh trả lời ngay: “Bốn mươi bốn tuổi rồi, ai còn mê anh nữa”.

Tuổi tác càng cao thì mắt cũng mờ dần. Mỗi khi nhắn tin hoặc đọc tin nhắn, anh phải nheo mắt lại mới nhìn thấy. Bữa ấy, anh nhắn tin cho người tình: “Em có rảnh không. Chiều nay anh xin nghỉ, mình đi chơi nhé”. Tin nhắn gửi đi hơn 30 phút mà không thấy trả lời, anh bèn xóa ngay, sợ lỡ quên, vợ phát hiện. Anh không biết rằng ông xã của Lý đang ở bên cạnh cô. Hơn 1 tiếng sau, anh nhắn một tin khác cho Lý, nhưng không ngờ địa chỉ người nhận lại là Ly: “Em giận anh à? Nhớ em nhiều lắm!”. Đọc tin nhắn, vợ anh lúc đầu không hiểu. Mấy phút sau, mặt chị đỏ bừng lên vì tức giận. Nhưng chị đã bình tĩnh nhắn lại: “Dạ không”. Anh chẳng biết mình nhầm nên vẫn nhắn tiếp: “Chiều nay mình đi chơi ở đâu?”. Đợi một lúc, thấy có âm báo tin nhắn trả lời, anh mở ra đọc thì thấy hai chữ: “Về ngay!”. Lúc ấy xem lại địa chỉ người gửi tin nhắn, biết bị nhầm, anh run cả người.

Trưa, hết giờ làm việc, trên đường về nhà, anh tìm mọi cách để đối phó với tình huống vừa xảy ra, nhưng chẳng có sự thanh minh nào là hợp lý. Mở cửa bước vào nhà, anh nghĩ mình sẽ bị vợ to tiếng phản ứng lại, nhưng chị không nói lời nào. Nhìn hai đứa con đang cùng vợ ngồi bên mâm cơm đợi mình, anh thấy thật có lỗi. Kể từ đó, tên Lý bị xóa khỏi danh bạ điện thoại của anh.

Phúc Nguyên

 

Tags:

Bài viết khác

Nghĩa Tân căng tràn sức sống

Trên quê hương mới – phường Nghĩa Tân (Cầu Giấy, Hà Nội), bà con cộng đồng đã cùng nhau đoàn kết, gắn bó, tương thân tương ái - hợp sức phấn đấu “xây” nên một mái nhà chung - mỗi ngày thêm sắc mới…

Nặng lòng Tràng An - Kẻ Chợ

Năm xưa, tôi – XP đã có những cuộc đàm đạo cùng Nhà văn Siêu Hải (1924 – 2012). Có thể nói, cả cuộc đời ông gắn bó với “đô thị Kẻ Chợ” qua những trang viết ngồn ngộn… về Thăng Long - Hà Nội. ..

Trường ĐH Tây Bắc: Đề kiểm tra giữa học kỳ 2 môn Ngữ văn lớp 8 năm học 2024 – 2025

Truyện ngắn "Quê hương" của tác giả Đào Quốc Thịnh là một tác phẩm mang đậm tính nhân văn, khắc họa một cách sâu sắc tình cảm quê hương của mỗi con người, đặc biệt là tình yêu với mảnh đất nơi sinh ra và lớn lên. Qua câu chuyện, tác giả không chỉ miêu tả cảnh vật quê hương mà còn thể hiện những suy tư, cảm xúc của nhân vật về quê hương và những giá trị tinh thần sâu sắc mà quê hương mang lại.

Đề luyện thi số 1 - Trung tâm Trí Việt: Phân tích truyện ngắn "Ông tôi" của tác giả Đào Quốc Thịnh

Truyện ngắn "Ông tôi" của Đào Quốc Thịnh là một tác phẩm đầy cảm động và mang ý nghĩa nhân văn sâu sắc.

Tạp văn: Bàu sen làng tôi

Một bên là những ngọn đồi nối tiếp nhau, chập chùng, một bên là cánh đồng rộng. Ở đó, giữa đồi và đồng có một cái bàu rất rộng và chạy dài đến cả chục cây số, quanh năm đầy nước, từ đầu tới cuối, đoạn nào cũng mọc đầy sen. Có lẽ do sen mọc nhiều nên từ thời xa xưa, người trong làng lấy sen để gọi tên bàu.

Tạp văn: Hạnh phúc giản đơn

Có một buổi chiều vô tình nhìn thấy trên facebook của một người bạn tấm ảnh bạn đang nhổ tóc bạc cho mẹ. Trong ảnh, mẹ và con cùng cười. Hạnh phúc đôi khi chỉ giản đơn thế thôi, cho dù có thể bao ánh nhìn vào đó mang nhiều ngẫm ngợi về sự hạn hữu của thời gian, của đời người.

Tạp văn: Đâu rồi những tiếng rao đêm

Ngày đầu đến Huế trọ học, tôi thích thú khám phá thế giới hàng rong ở xứ này, từ các loại bánh bèo, bánh nậm, bánh bột lọc đến chè, bánh canh, bún hến, trứng lộn, bánh bao… Có bao nhiêu thứ hàng rong là có bấy nhiêu tiếng rao gọi mời.

Tạp văn: Sống vội

Tôi vẫn thường có thói quen ngồi một mình nơi góc quán cà phê cạnh ngã tư đèn đỏ và lặng lẽ ngắm người người cùng xe cộ ào ạt trôi đi mỗi ngày. Cho mình chậm lại một phút giây mới thấy con người và đời sống xung quanh dường như đang lao đi quá vội.
Top