Giữa dòng chảy sôi động của ẩm thực hiện đại, bánh cọ vẫn giữ cho mình một vị trí riêng – lặng lẽ nhưng bền bỉ – như một thức quà mộc mạc mang đậm hơi thở núi rừng. Đây là món bánh truyền thống gắn bó lâu đời với đời sống văn hóa của đồng bào các dân tộc Tày, Nùng, Dao ở vùng trung du và miền núi phía Bắc.

Quả cọ.
Nguyên liệu làm bánh không cầu kỳ, nhưng mỗi công đoạn đều đòi hỏi sự tinh tế và kinh nghiệm truyền đời. Linh hồn của món bánh chính là quả cọ – loại quả quen thuộc của cây cọ dầu, loài cây gắn bó mật thiết với sinh hoạt và ẩm thực của người dân vùng cao. Từ nguồn nguyên liệu tưởng chừng giản dị ấy, bánh cọ ra đời, mang theo hương vị béo bùi rất riêng, khó trộn lẫn.
Bánh cọ được làm từ bột gạo nếp cái hoa vàng, trộn thêm một phần gạo tẻ để tạo độ dẻo dai vừa phải. Tuy nhiên, yếu tố quyết định chất lượng bánh lại nằm ở khâu sơ chế quả cọ – công đoạn được người dân địa phương gọi là “ỏm cọ”.

Cọ được chọn phải là cọ nếp, quả to, nhiều thịt. Sau khi rửa sạch, cọ được cho vào nước nóng già, giữ nhiệt độ khoảng 70–80 độ C. Đây là bước đòi hỏi sự khéo léo: nước quá nóng sẽ làm thịt cọ bị chai, đắng; nước chưa đủ độ, cọ sẽ không chín, còn vị chát. Người làm bánh thường dựa vào âm thanh của nước sôi nhẹ và mùi thơm bốc lên để canh đúng thời điểm.
Cọ sau khi ỏm đạt yêu cầu được vớt ra, dầm nhuyễn, loại bỏ hạt và xơ. Phần thịt cọ thu được sánh mịn, có màu vàng sẫm óng ánh, tỏa mùi thơm béo đặc trưng. Thịt cọ được trộn đều với bột gạo đã chuẩn bị, nhào kỹ để chất béo của cọ thấm đều vào từng hạt bột, tạo thành khối bột dẻo mịn, ánh nâu vàng bắt mắt.
.jpg)
Bánh cọ.
Bột sau đó được nặn thành từng chiếc bánh nhỏ, hình chữ nhật hoặc tròn dẹt, rồi gói trong lá chuối hoặc lá cọ. Bánh được xếp vào chõ, hấp cách thủy cho đến khi chín. Khi hơi nước lan tỏa, mùi nếp, mùi dầu cọ và mùi lá gói quyện vào nhau, tạo nên hương thơm rất riêng – dấu hiệu quen thuộc của những căn bếp vùng cao mỗi mùa cọ chín.
Thưởng thức bánh cọ là một trải nghiệm trọn vẹn. Khi bóc lớp lá gói, chiếc bánh mềm dẻo, ấm nóng hiện ra với màu nâu vàng quyến rũ. Cắn một miếng, ta cảm nhận được độ dẻo thơm của nếp, vị ngọt bùi và béo ngậy khó tả của dầu cọ, tất cả hòa quyện một cách dung dị.
Bánh cọ, vì thế, không chỉ là món ăn. Nó là ký ức về sự lao động cần cù, là văn hóa trân trọng thiên nhiên, và là tình cảm ấm áp, đậm đà của đồng bào vùng cao.
Hà Anh