Tốt nghiệp đại học, cô trở thành nhân viên thư viện, tạm hài lòng với đồng lương đủ chi tiêu một cách dè xẻn. Bởi so với những ngày còng lưng đạp xe hàng chục cây số dạy kèm thời sinh viên, như thế với cô đã là tốt lắm.
Rồi cô gặp anh, chàng trai thành phố hào hoa phong nhã, khi anh đến thư viện tìm tài liệu. Anh bị hấp dẫn bởi vẻ mộc mạc chất phác của một cô gái quê. Từ hôm đó, anh hay đến thư viện. Anh kiên nhẫn chờ đến lúc vắng khách để nói với cô vài câu; kiên nhẫn đứng chờ trước thư viện đến khi cô đóng cửa, để mời cô đi uống nước với lý do rất có lý là cảm ơn cô đã giúp anh tìm tài liệu.
Tiếp đó, anh mời cô đi ăn tối. Chỉ là cơm bụi nên cô không từ chối. Ăn xong, họ chưa về ngay mà còn đi loanh quanh, vì như anh nói: “Về nhà một mình, anh chẳng biết làm gì, buồn lắm!”. Tuy vậy, khi anh tỏ ý muốn tiến xa hơn, cô luôn từ chối vì cho rằng mình không xứng đáng.
Sợ cô mặc cảm, anh chỉ mặc những bộ quần áo giản dị. Anh ăn rất ngon lành những đĩa cơm bụi, uống cạn những ly trà đá nhạt thếch trên hè phố... Đi chơi với cô, thỉnh thoảng anh vẫn để cô trả tiền, khi thì các đĩa cơm, lúc là những ly chè đủ thứ. Cứ vậy, một cách tế nhị và ân cần, anh chiếm được cảm tình của cô. Đến một ngày, cô chấp nhận trở thành bạn gái của anh.
Anh quyết định thuê cho người yêu một căn hộ chung cư. Anh giải thích: “Anh không thể để em phải chui rúc trong căn phòng trọ xập xệ ẩm ướt như vậy”. Điều đó khiến cô rất cảm động. Từ đó, những buổi chiều, thay vì đi lang thang rồi ăn cơm bụi, anh đến chỗ cô nấu ăn với hàng lô thực phẩm anh khuân đến chất đầy trong tủ lạnh. Những bữa ăn đầm ấm, những câu chuyện rôm rả không bao giờ cạn, những nụ hôn say đắm... Cô thấy mình lâng lâng như đang mơ. Một giấc mơ ngọt ngào đầy ắp hương vị hạnh phúc.
Tiếp đó, anh dạy cô những bài học về đi đứng và giao tiếp. Anh nói cô sửa lại kiểu đi chân chữ bát thô kệch. Khi bước, lưng phải thật thẳng, đầu ngẩng cao, tự tin... Nói chuyện với ai, phải nhìn vào mắt họ, chăm chú lắng nghe, dù đề tài nhạt thếch hay diễn giả vô vị...
Trước khi dẫn cô ra mắt bạn bè và gia đình, anh giúp cô trang điểm và chọn quần áo. Dù chỉ trang điểm nhẹ, cô vẫn cảm thấy mất tự nhiên như trở thành một người khác. Khoác lên người bộ váy áo anh mới mua, cô có cảm giác gò bó và khó chịu. Với đôi giày cao gót sang trọng, cô bước đi gượng gạo... Song, anh lại xoa tay hài lòng: “Không còn khoảng cách nào giữa chúng ta nữa nhé!”.
Tuy vậy, cô vẫn tỏ ra lúng túng trước bạn bè, đồng nghiệp, người thân... của anh. Họ lịch sự và duyên dáng đến nỗi cô cảm thấy mình thật thô vụng. Với những câu đùa, những lời nói ẩn ý, cô nghệch mặt ra không hiểu. Trong các lần gặp gỡ, cô lạc lõng và ngô nghê, đành gượng gạo ăn, gượng gạo nói cười đến hết buổi...
Anh không hiểu tâm trạng của cô. Anh trách cô ngồi đực mặt, mất vui. Nhiều lần anh còn cao giọng hay chế giễu cô. Anh nói cô phải học hỏi nhiều hơn nữa. Cô im lặng nghe anh, chợt nhận ra rằng, những cố gắng để đưa cô gia nhập thế giới của anh dường như vô ích. Cô chỉ có thể là cô gái quê giản dị và nhút nhát. Cô chỉ thoải mái khi chính là mình.
Đến một ngày, cô thu xếp số đồ đạc ít ỏi của mình, để lại chìa khóa căn hộ chung cư trên một mảnh giấy nhỏ: “Cảm ơn anh về tất cả những gì anh làm cho em! Nhưng chúng ta sinh ra không phải dành cho nhau. Em muốn được là chính mình…”.
Cô xin thôi việc ở thư viện, tìm một chỗ trọ khác. Vì thế, anh không thể tìm được cô. Đến tận bây giờ, anh vẫn không hiểu, vì sao cô lại rời bỏ một người đàn ông tuyệt vời như anh?
Thu Hương