banner 728x90

Truyện ngắn: Cành phong lan tím

14/10/2024 Lượt xem: 2427

Tôi trở về thung lũng vào một chiều nhạt nắng. Con đường quanh co uốn khúc vào làng vẫn hai bên vườn cây xanh ngắt. Cảnh vật không đổi thay nhiều lắm so với hai mươi lăm năm trước. Cũng có lẽ vì năm nào tôi cũng về đây nên không thấy nó thay đổi. Vẫn dòng suối ấy, vẫn rừng cây... vẫn nghe đâu đây tiếng đàn guitar bập bùng...

Ngày ấy, tôi là cô giáo làng, ngày ngày cùng bọn trẻ học trong một lớp học mái tranh vách nứa dựng tạm ở bìa rừng. Từ lớp học, có thể nghe tiếng róc rách của con suối nhỏ trước mặt. Lớp học tách biệt với khu trường chính, xa làng, vì các em người dân tộc Raglai ở đây không chịu khó xuống làng. Bởi thế, cô trò tôi có một không gian riêng. Vừa buồn lại vừa vui.

Lần đầu tiên anh xuất hiện thật bất ngờ, thật tự nhiên. Tay cầm mấy nhánh lan rừng, anh nói:

- Chào cô giáo, mấy nhánh lan này đang cô đơn trong rừng, cô giáo cho chúng vào lớp với, được không?

Tôi không biết nói gì, trong khi anh bước tới, gắn chúng vào những ô cửa sổ. Lớp học của tôi như bừng sáng hơn và thoang thoảng hương hoa rừng...

Anh làm việc ở lâm trường cách mấy cây số đường rừng. Thỉnh thoảng, anh lại tạt qua, ghé lớp vào giờ nghỉ. Mang theo cây đàn guitar, anh hát cho cô trò tôi nghe bằng giọng trầm ấm, những bài hát về cuộc sống lâm nghiệp: “Khi hát về một đời người, ta thường nghĩ về một rừng cây...”. Và lớp học của tôi dần dần ngập đầy sắc màu của phong lan vàng, tím, trắng... Trong tôi cũng ngập tràn một niềm xôn xao không tên gọi...

Một lần, anh chợt hỏi:

- Em có yêu rừng không? Em có nghĩ là mình gắn bó lâu dài với nó không?

- Ồ, ở đây mãi thì thật là buồn! Mai này, em phải về phố thôi! Em nhớ nhà lắm!

- Thế à!

Giọng anh chùng xuống, đôi mắt sáng của anh chợt buồn...

Ngày tháng vẫn qua nhanh và tình thân của chúng tôi ngày thêm sâu sắc nhưng không ai trong chúng tôi dám phá vỡ cái khoảng cách mong manh còn lại giữa hai người.

Rồi mùa mưa dông đến, chỉ còn vài tuần nữa là hết năm học. Chiều ấy, tôi vừa cho các em nghỉ thì cơn mưa to ập tới. Mưa như trút cả giờ mới dứt. Nước suối dâng cao tràn ngập hai bờ, chảy xiết ầm ầm. Lũ. Bấy giờ tôi mới biết thế nào là một cơn lũ rừng. Bỗng tôi nghe tiếng anh gọi từ bên kia suối:

 - Cô trò đâu rồi? Tất cả không sao chứ?

Bên ngoài mưa đã dứt nhưng giữa chúng tôi là một dòng nước cuồn cuộn. Con suối cạn hiền hòa gìờ đây trở nên hung hăng. Tôi hoang mang và sợ hãi, chỉ biết giữ chặt bọn trẻ bên trong lớp học. Lại nghe tiếng anh gào to:

- Cứ ở đó chờ nước rút, không được qua suối!

- Em nghe rồi!

Thời gian dường như ngừng lại đối với chúng tôi. Chợt cậu học trò Y Mân kéo áo tôi:

- Cô ơi! Tổ chim kìa!

Tôi nhìn theo tay nó chỉ, nơi lùm cây ven mép suối, một tổ chim trôi vướng vào đó, mấy cái đầu chim non lô nhô và tiếng kêu chiêm chiếp.

- Em ra cứu nó nghen cô?

- Đừng em! Nguy hiểm lắm!

- Tội nó quá cô à!

- Khoan đã! Để cô xem!

Y Mân không nói gì nữa, nó lảng xa chỗ tôi... Vụt một cái, nó chạy ra ven suối, bất chấp tôi chạy theo gọi. Nó vươn tay đến tổ chim, và chới với trượt chân xuống suối cùng tiếng hét kinh hoàng của tôi.

Tôi chỉ còn kịp nhìn thấy hai tay Y Mân vùng vẫy và cái bóng anh lao xuống dòng nước đang ào ào cuộn chảy....

Y Mân đã được bình an nhưng dòng nước đã mang anh đi mãi mãi, mang theo cả niềm tin yêu rung động đầu đời của tôi. Anh vĩnh viễn nằm lại nơi cánh rừng ấy, nơi anh hằng muốn gắn bó cả cuộc đời mình...

Tôi tìm đến anh, chỉ mình tôi với anh trong chiều nghĩa trang. Tôi đặt bên mộ anh một cành phong lan tím. Tôi nói nhỏ: “Nhanh quá, đã 25 năm rồi anh nhỉ (?!)”. Nắng đã tắt, rừng cây xa xa nghiêng mình đón gió, tiếng chim tu hú nghe não nề làm sao.

Văng vẳng đâu đây, tôi vẫn nghe tiếng đàn guitar bập bùng...Tiếng của rừng hay tiếng gọi của anh ./.

Đào Hương Lan

Tags:

Bài viết khác

Truyện ngắn: Giờ này anh ở đâu?

Dạo ấy, tôi 18 tuổi, vừa tốt nghiệp phổ thông trung học. Gia đình tôi khi đó rất khó khăn. Ba tôi đã mất, chỉ còn mình mẹ bươn chải việc đồng áng nuôi các con. Biết rằng vào đại học là con đường xa tít, không nằm trong khả năng của mình nên tôi chọn cách mà nhiều cô gái trong làng vẫn làm: bán hàng rong ở bến phà, cách nhà khoảng 2 cây số.

Truyện ngắn: Những mảnh đời ghép lại

Không hiểu sao những lúc ngồi trồng rau mầm trên sân thượng, Trầm hay nghĩ về cuộc hôn nhân của đời mình. Hai năm trước, có nằm mơ chị cũng không thể mường tượng ra mình có những buổi sáng thong thả chăm bẵm cho tổ ấm. Đồng ý làm vợ Khang, chị chỉ nghĩ “ừ thôi, cùng phận bèo trôi bám nhau neo đậu, biết đâu đỡ buồn”.

Truyện ngắn: Trở về với các em học sinh thân yêu

Tốt nghiệp Đại học Sư phạm, Mơ xin được về công tác tại trường cũ, nơi cô đã có những năm tháng đầy kỷ niệm của thời cắp sách. Dường như cảnh vật không mấy thay đổi; vẫn là những thầy cô của 4 năm trước, chỉ có các em học sinh là mới. Và có một người mới nữa là người bảo vệ tên Hào, thay thế bác Tánh đã già yếu. Lần đầu nhìn thấy Hào, Mơ thắc mắc, sao trường lại chọn một người khuyết tật làm bảo vệ?

Câu chuyện gia đình: Chung một mái nhà

Một ngày cuối thu. Trong phòng học của An, thằng Bình cầm con voi đất ngắm nghía, châm chọc: “Anh An nắn con voi đẹp quá. Anh phải nắn thêm ông An con ngồi trên lưng với điểm mười treo lộn ngược trước ngực”. Đang làm bài tập toán, An không tập trung suy nghĩ được vì giọng nói léo nhéo của Bình. Nó gắt: “Mày có im cho tao làm bài không!”.

Câu chuyện gia đình: Cuộc đời của má

Với tôi, má là hình ảnh mẫu mực của người phụ nữ miền Trung thuần đức. Má chân phương, mộc mạc, chịu thương, chịu khó. Má tôi làm nông, quanh năm bươn trải, gò lưng trên đồng. Trên người má lúc nào cũng có những “sản phẩm” của đồng ruộng. Khi thì sợi rơm khô trên tóc; có lúc trong túi áo rơi ra mấy hạt thóc; lưng áo luôn mướt mồ hôi; trên vai kẽo kẹt đôi quang gánh… Dường như, má đẹp hơn là nhờ vậy, vẻ đẹp vĩnh hằng của đức hy sinh.

Truyện ngắn: Chuyến đi biển bình yên

Biển trong tôi là một thủy cung huyền bí cần được khám phá bởi cái nắng, cái gió ở đây rất đáng yêu và quyến rũ vô cùng. Nhìn thiên hạ nô đùa với sóng, với trời nước mênh mông mà thấy thích. Thích thì thích nhưng rất sợ bởi tôi không biết bơi.

Truyện ngắn: Câu chuyện giữa rừng thông

Chàng trai đang ngồi cạnh tôi có vẻ ngoài không mấy thiện cảm. Người thấp đậm, nước da sạm nắng, râu cằm tua tủa... hơi ngang tàng và có chút gì đó bặm trợn. Vậy mà tôi phải đi với anh ta suốt một quãng đường dài để vận chuyển một số hàng mới mua từ Hà Nội về Vũng Tàu.

Truyện ngắn: Tìm lại cuộc tình sau mười năm xa cách

Chuyến tàu ngày thứ hai vắng khách, chỉ có mình tôi với một chàng trai trẻ trong khoang 6 giường nằm. Chàng trai có mái tóc bồng gợn sóng khoảng 30 tuổi ấy đang làm cuộc hành trình đi tìm cô gái mà mình thương yêu.
Top