banner 728x90

Tết viếng nghĩa trang liệt sĩ

10/01/2025 Lượt xem: 2478

Một năm có 365 ngày, mỗi ngày như một cánh của bông hoa đất nước. Bông hoa đất nước mỗi năm một thắm sắc tỏa hương. Ngắm sắc hoa xuân, chúng ta không thể quên những người đã hy sinh mùa xuân cuộc đời để giành lấy ngày xuân cho dân tộc. Đó là những anh hùng liệt sĩ nằm lại vĩnh viễn trên mọi ngả đường của Tổ quốc.

Đến nghĩa trang liệt sĩ, từ xa ngọn gió đã thoảng đưa mùi thơm hương trầm lan tỏa. Ông quản trang đang thắp nhang cho từng ngôi mộ. Mỗi liệt sĩ nằm yên nghỉ trong một khuôn đất nhỏ, ngôi mộ cũng đơn sơ, giản dị như cái chất của người lính. Từng hàng bia mộ ngay ngắn thẳng tắp như đội ngũ xếp hàng chỉnh tề khi các anh còn sống. Tôi lặng lẽ đứng thắp hương ở một ngôi mộ liệt sĩ. Bỗng một bà mẹ đến trao cho tôi một cành hoa và một ít bánh mứt. Rồi bà ôn tồn nói:

- Viếng thăm người đã khuất trong ngày này nên có hoa và đồ cúng để người cõi âm được hưởng.

Thế đấy, trong cuộc sống tất bật, vội vã của chúng ta  chỉ một chút lãng quên cũng là điều đáng trách, sự vô tâm đáng hổ thẹn. Tôi chợt nhớ một bà mẹ khi viếng mộ đã đặt nhiều trái cây ngon trước anh linh của những chiến sĩ. Một tấm lòng của người đang sống tưởng nhớ, tri ân những người đã hy sinh là điều không thể thiếu. Có lẽ những người đã mất không còn hiện hữu trên cõi đời này. Máu thịt của họ đã hóa thân cùng sông núi. Nhưng trong tâm linh, hình bóng các liệt sĩ vẫn còn mãi mãi. Trong tâm tưởng của chúng ta luôn khắc ghi công ơn các anh hùng liệt sĩ và nhắc nhở đến muôn đời con cháu mai sau.

Rời khỏi nghĩa trang, tôi có cảm giác lâng lâng, nhẹ nhàng xen lẫn bâng khuâng thương nhớ. Trên đường phố ngày ngày ta luôn gặp những ánh mắt tươi vui, những nụ cười rạng rỡ, những cử chỉ thân thiện.

Trời và đất đang vào xuân. Con người thì đang rạo rực đón Tết như đón chờ những ngày mới sung sướng, ấm no, hạnh phúc. Con người cứ đến Tết lại trở nên hoàn thiện hơn. Mọi người đều muốn mình là người tốt và sống lương thiện.

Mỗi năm chỉ có một mùa xuân về cùng với Tết. Nhưng mong ước của chúng ta là mùa xuân của đất nước luôn đến với mọi người, mọi nhà để lòng người vui như Tết. Có lẽ cũng là ước nguyện của những người đã hy sinh giành lại mùa xuân cho đất nước.

Nguyễn Kim Phụng

 

Tags:

Bài viết khác

Tản văn: Chợ quê ngày ấy

Tôi không thích đi những chợ sầm uất, rau trái xanh tươi chất đầy các sạp. Bao giờ tôi cũng mê những khu chợ lưa thưa hàng quán, bày biện lộn xộn trên tấm ni lông cũ mèm, bà già bán chuối ngồi nhai trầu bỏm bẻm…

Tạp văn: Hương cốm mùa thu

"Gió thổi mùa thu hương cốm mới/ Tôi nhớ những ngày thu đã xa...". Câu thơ trên của Nguyễn Đình Thi trong bài "Đất nước" lại vang lên trong tôi mỗi khi cái nắng gắt mùa hạ đã chuyển sang hanh vàng, cùng với cơn gió heo may se se thổi về, cũng là lúc đất trời vào thu.

Một thời đã qua

Những ngày cuối tháng 8, đến các nhà sách nhìn thấy nhiều bậc phụ huynh đi mua sách vở chuẩn bị cho con tựu trường, lòng lại thấy xốn xang nhớ về những năm tháng mới cắp sách đến trường.

Tản văn: Cảm xúc mùa Vu Lan

Mùa Vu lan này là mùa thứ 5, chị lên chùa và được nhận bông hồng trắng cài lên ngực áo. Trong khói nhang trầm ngào ngạt, vẫn thoảng đâu đây mùi hoa huệ, mùi ngọc lan… Ngọc lan là thứ hoa ngày xưa mẹ đặc biệt thích, mỗi dịp thắp nhang ngày rằm, mùng một, bao giờ mẹ cũng có một đĩa nhỏ trên bàn thờ.

Tản văn: Nhớ mẹ

Cuộc đời vẫn vậy, dường như phải khi chồn chân mỏi gối mới giật mình nhìn lại những gì đã qua. Phải khi có con mới thấu hiểu được ơn nghĩa sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Chiều nay, nhìn dáng ai đang liêu xiêu quang gánh trên đường, lòng chợt trào lên nỗi nhớ thương mẹ vô cùng!

Tản văn: Biết ăn phở

Hồi còn chiến tranh, một lần công tác qua thành Tuyên, ghé quán phở bên đường thấy Phở Bân "bò tơ bảy món", tôi buột miệng, chẳng biết ngon không mà quảng cáo nghe rung màng nhĩ. Chủ quán Bân nghiêng tai nghe thấy, ông ghé sát tôi, buông một câu lạnh tanh: "Chú cứ ăn đi, chê một câu thì anh bê cả quán này ném xuống dòng sông Lô". Chả là quán này nằm sát mép sông Lô.

Truyện ngắn: Quà chợ quê

Ngày nhỏ, niềm vui lớn của tuổi thơ tôi là ngóng mẹ đi chợ về! Hầu như ngày nào mẹ cũng đi chợ. Đi bán vài thứ sản vật nhà nuôi, nhà trồng: buồng chuối, buồng cau, dăm con vịt, con gà hoặc mớ cà, dưa, bí, mướp… Vậy nhưng, ngày không có gì bán, mẹ vẫn cứ… đi. “Quen chân, ở nhà buồn…”, mẹ bảo. Nói vậy thôi, không bán gì thì mẹ đi mua chút thức ăn tươi về lo cơm cho cả nhà.

Tạp văn: Sâm nam

Ai đã từng sống ở những vùng đất có nhiều gò đồi miền Trung chắc chẳng lạ gì với cây sâm nam - một loài dây leo mọc ở các bụi lùm, trở thành một món ăn dân dã và đã đi vào ca dao với những lời lẽ mộc mạc nhưng chứa đầy yêu thương như câu thơ vừa được dẫn.
Top