banner 728x90

Tản văn: Sắc xuân thành phố biển

18/03/2025 Lượt xem: 2492

Mới hôm qua, phố vẫn còn hun hút gió heo may cuối đông…, sáng nay đã rực rỡ những sắc hoa xuân như bức tranh được phết thêm những gam màu tươi mới. Những ngày đầu xuân mới, nhìn thấy sắc vàng hoa cúc nhuộm vàng cả một góc phố, màu đỏ của hoa trạng nguyên dát trên vỉa hè bỗng thấy yêu thành phố này đến lạ. Những con đường, những góc phố thân quen nay khác lạ, mọi thứ cũ kỹ dường như tan biến, thay vào đó là những hình dáng sắc màu tươi mới, tinh khôi tràn đầy sức sống!  

Hoa Tết ở Vũng Tàu không nhiều sắc hoa rực rỡ như Đà Lạt; không thi vị như sắc đào ửng đỏ, cúc họa mi trắng tinh khôi của Hà Nội. Hoa xuân Vũng Tàu bình dị hơn nhiều! Có gì đâu, chỉ vài mươi chậu cúc mâm xôi, vài cành mai hé nụ… cũng đủ gợi nên những cảm xúc rộn ràng, tươi vui. Những ngày cuối đông gió se lạnh, chạy xe chầm chậm ngắm những hàng hoa cúc bày bán trên vỉa hè cứ ngỡ như thảm lụa đang trôi bồng bềnh trên phố. Có cảm giác như hoa đang nhảy múa, nụ hoa đang cười trong nắng. Mùa xuân Vũng Tàu, sắc vàng của cúc quyện với ánh nắng mai cuối năm quyến rũ đến ma mị. Có đôi lần, cầm lòng không đặng, tôi đã mua vài chậu cúc mâm xôi về chưng Tết sớm! Chơi hoa sớm cũng là một cái thú đem lại nhiều cảm xúc thú vị, bởi thấy hoa là thấy Tết, là biết xuân đang về.

Xuân đã đến! Phố đã rực rỡ sắc hoa! Lác đác đã thấy những chiếc xe chở hoa đi về trên phố. Từ nhiều năm nay, những ngày cận Tết, tôi thường có thú vui ngồi cà phê vỉa hè ngắm xe hoa. Hình ảnh những chiếc xe hoa đi về trên phố là một trong những khoảnh khắc đẹp nhất của đời sống. Nói vậy, bởi nhìn xe hoa không đơn giản chỉ để ngắm hoa, mà còn biết đời sống của người dân qua một năm cật lực lao động. Năm nào đời sống người dân khá giả, hoa bán chạy, xe chở hoa đi về nườm nượp; năm kinh tế khó khăn, hoa bán ế ẩm, thưa thớt. Thêm một chiếc xe hoa hối hả giữa dòng người là thêm một niềm vui, thêm sắc xuân cho một gia đình!

Hương Lan

 

 

Tags:

Bài viết khác

Truyện ngắn: Chia tay

Mùa xuân vừa đi qua cũng là lúc thành phố nơi nàng gắn bó thời ấu thơ tràn ngập ánh mặt trời. Hơi lạnh se se len lỏi trong gió cách đó mấy ngày, giờ không còn nữa.

Truyện ngắn: Tín hiệu tình yêu

Trông họ giống như một cặp tình nhân mới yêu nhau. Chứ yêu lâu, người ta chẳng được tình tứ đến thế. Cách sống của cặp này khiến cho người chung quanh bình phẩm bàn tán. Có người khen, cũng có người chê. Chị Việt nói: “Anh Tưởng với chị Viên đi đâu cũng có đôi, ăn gì cũng ngồi cạnh nhau, gắp thức ăn, chăm sóc cho nhau. Họ mê nhau chớ chẳng phải vợ chồng. Tình tứ đến thế là cùng! Vợ chồng mình chỉ mong được một phần mười như thế đã mừng rồi…”.

Truyện ngắn: Một mùa thu nữa trôi qua…

Hoàng hôn đang buông xuống bằng những tia sáng nhạt nhòa rơi rớt trên những rặng cây. Những con đường nồng nàn mùi hoa sữa đưa tôi đến quán cà phê quen thuộc. Giờ này, quán rất vắng. Tôi đi thẳng đến cái bàn đá nơi góc vườn. Ở đó có một cây khế già rậm rạp. Những chùm quả lúc lỉu kéo những tán lá la đà, tạo nên một khoảng không gian vừa kín đáo vừa thơ mộng.

Truyện ngắn: Xuân này em sẽ lấy chồng

Chiều nào đi làm về Diệp cũng dừng lại con kênh trong xanh trước nhà, hưởng thụ khoảng không gian trong veo ấy. Diệp vào thành phố đã 7 năm rồi, tốt nghiệp xong cô ở lại thành phố với lời hẹn cùng ba mẹ bao giờ hoàn thành những dự định của mình sẽ trở về. Và cứ thế, công việc đã giữ Diệp ở lại thành phố.

Truyện ngắn: “Bão tan”

Đài báo ngày mai có áp thấp nhiệt đới gần bờ. Nửa đêm, chị tỉnh giấc khi gió đập vào cửa kính. Trời mưa và lạnh. Căn phòng vẫn còn đèn sáng và mùng chưa mắc, bên cạnh chị, anh nằm co như con tôm, mền đạp dưới chân. Chị kéo mền đắp cho anh. Rồi chị mắc mùng, vừa bực vừa thương.

Câu chuyện gia đình: Sẻ chia sau cơn bão

Thời tiết những ngày qua thật lạ. Mưa thì như thác đổ, dằng dai; nắng thì rám cong mặt lá. Với cái biên độ của nắng mưa như thế, sợ sinh bệnh, vợ chồng anh gọi lái bán heo.

Câu chuyện gia đình: Sóng gió đi qua

Tôi quyết định ly hôn sau gần mười ba năm chung sống. Tôi cũng từng muốn níu kéo để giữ cho các con một mái ấm toàn vẹn nhưng sức chịu đựng có hạn, tôi không thể tiếp tục được nữa…

Câu chuyện gia đình: Vá đường

Từ tòa án bước ra, chị không khóc. Trời trưa đứng bóng, nắng loang trên mặt đường như tấm gương nóng bỏng, vậy mà lòng chị lại lạnh tanh. Chị lên xe, chạy một mạch về nhà má. Vừa thấy cổng, chị thắng gấp, bước xuống, đứng sững một lúc mới đủ can đảm mở cổng.
Top