banner 728x90

Tản văn: Ngôi nhà xưa nhiều kỷ niệm

02/03/2025 Lượt xem: 2392

Nhà là mái ấm, là nơi ta gắn bó, trở về sau những bước chân mải mê vươn ra dài rộng, sau lạc lõng muôn chặng đường mê say cần một chốn nghỉ chân. Chiều nay, tôi trở về mái nhà xưa, lòng xốn xang bao nỗi niềm giấu kín.

Tuổi thơ của tôi trải qua những tháng ngày êm đềm, dịu dàng muôn kỷ niệm bên ngôi nhà đơn sơ của ông bà. Ông mất, cậu đón bà về chăm sóc cho nguôi ngoai buồn thương khi nhìn cảnh nhớ người. Ngôi nhà một mình đứng đó lặng lẽ ghim giữ kỷ niệm. Đã rất lâu, tôi mới có dịp quay trở lại chốn cũ, lòng thầm reo những nhịp hân hoan, hồi hộp khi chạm vào ký ức xen lẫn xa xót bởi phong rêu mưa nắng thời gian bao trùm lên từng mái ngói, nếp cỏ.

Đôi chân tôi chầm chậm bước vào lối cổng, cỏ dại xen lấn, tràn lan trên từng kẽ đất. Cánh cổng gỗ đang dần dần mục nát gió sương. Tôi như thấy bóng của ông ngoại đang mỉm cười hiền từ lúc cầm kéo cắt xén, chăm chút cho rặng hoa râm bụt. Tôi bé xíu, lon ton đứng bên cạnh hỏi ông muôn vàn câu hỏi. Hễ nhận được câu trả lời này, tôi lại nảy ra câu hỏi khác. Vậy mà chẳng bao giờ ông cáu gắt, ông vẫn luôn nhẫn nại, từ tốn giải thích từng thắc mắc cho đứa cháu nhỏ.

Đôi tay chưa đủ sức để cầm kéo cắt lá, tỉa cành nên tôi ngoan ngoãn gom lá gọn gàng giúp ông. Hễ chán, tôi lại quay ra hái những bông hoa râm bụt, xé cánh tạo thành những chiếc cần câu rồi câu cá bằng chính những cánh hoa mình vừa ngắt ra. Có lúc tôi thích thú hút mật ngọt từ bông hoa, nghe vị lìm lịm chảy vào, tan dần. Chỉ với những bông hoa râm bụt cùng trò chơi giản dị ấy đã đủ thắp đỏ tuổi thơ trong veo, ngọt ngào của tôi.

Bên chái nhà, chiếc chõng tre nằm đó đơn côi đợi bao hình bóng thân quen. Những ngày nắng nóng, những đêm hè gió lộng, trăng sáng vằng vặc trên đầu, tôi thảnh thơi nằm bên ngoại nơi chiếc chõng tre, dần dần đi vào giấc ngủ trong những câu chuyện kể của bà.

Cây mít già bên hiên xòa bóng mát, thơm hương dậy mùi mời mọc. Tôi theo ông ra vườn thăm mít, hái trái mít xuống cùng thưởng thức. Thích nhất sau khi ăn mít chín, bà lại khéo léo chế biến món nhút từ xơ mít. Tôi tưởng tượng bà đã phù phép tạo nên món bánh cực kỳ đặc biệt, vàng ươm, hấp dẫn. Bà ướp xơ mít chín rồi thái thành từng miếng hình chữ nhật. Chỉ như vậy cùng với nồi canh mồng tơi nấu tép, bát cà pháo mà tôi ăn cơm rất ngon lành trong cái nhìn âu yếm, nụ cười hiền từ chan chứa yêu thương của ngoại.

Tôi cứ thế chìm đắm cùng chuỗi ký ức ngày xưa rưng rưng thương nhớ. Tiếng tắc kè vang lên đánh thức. Ngỡ ngàng, vui mừng. Phải chăng đó là anh bạn thuở nhỏ của tôi vẫn náu mình trên mái nhà? Tiếng tắc kè như âm thanh quen thuộc mỗi ngày đầy thân thương với tôi. Âm thanh ấy phủ lên ngôi nhà lớp áo bâng khuâng, xưa cũ, thấm đẫm sương khói thời gian. Tôi vẫn thường cùng ông bắt mối, bắt côn trùng cho chú tắc kè ăn, chăm chút nó như người bạn thân thiết. Lòng tôi xôn xao, hân hoan khi bắt gặp tiếng tắc kè như hội ngộ người thân năm cũ.

Mái ngói trầm mình mưa nắng, ủ sắc tháng năm rêu phủ. Nhánh hoa nhài vẫn tỉ mẩn nở hoa, bung hương. Tôi thèm quá khoảnh khắc ngồi cùng ông học đánh cờ, hít hà và chậm rãi tận hưởng chén trà ướp hương hoa nhài. Bà bưng ra cho hai ông cháu bát chè nhuốm hương nhài thoang thoảng.

Tôi đang lạc bước đi tìm bình yên nhung nhớ từ tận trong tiềm thức. Tìm lại mình nơi da diết yêu thương ngọt lành, nơi bóng nắng khẽ khàng chen qua tàng lá đậu xuống mảnh sân bà phơi khoai, phơi sắn. Tìm lại bâng khuâng nơi giếng nước mát lành, nơi lũ chim se sẻ líu chíu tìm mồi trên cành ổi trong vườn...

Tiếng chiều rơi thảng thốt giữa ngày trôi khi tôi đứng đây tìm lại mình trong bóng dáng ngôi nhà xưa nồng nàn kỷ niệm…

Kim Phụng

 

 

 

Tags:

Bài viết khác

Tản văn: Chợ quê ngày ấy

Tôi không thích đi những chợ sầm uất, rau trái xanh tươi chất đầy các sạp. Bao giờ tôi cũng mê những khu chợ lưa thưa hàng quán, bày biện lộn xộn trên tấm ni lông cũ mèm, bà già bán chuối ngồi nhai trầu bỏm bẻm…

Tạp văn: Hương cốm mùa thu

"Gió thổi mùa thu hương cốm mới/ Tôi nhớ những ngày thu đã xa...". Câu thơ trên của Nguyễn Đình Thi trong bài "Đất nước" lại vang lên trong tôi mỗi khi cái nắng gắt mùa hạ đã chuyển sang hanh vàng, cùng với cơn gió heo may se se thổi về, cũng là lúc đất trời vào thu.

Một thời đã qua

Những ngày cuối tháng 8, đến các nhà sách nhìn thấy nhiều bậc phụ huynh đi mua sách vở chuẩn bị cho con tựu trường, lòng lại thấy xốn xang nhớ về những năm tháng mới cắp sách đến trường.

Tản văn: Cảm xúc mùa Vu Lan

Mùa Vu lan này là mùa thứ 5, chị lên chùa và được nhận bông hồng trắng cài lên ngực áo. Trong khói nhang trầm ngào ngạt, vẫn thoảng đâu đây mùi hoa huệ, mùi ngọc lan… Ngọc lan là thứ hoa ngày xưa mẹ đặc biệt thích, mỗi dịp thắp nhang ngày rằm, mùng một, bao giờ mẹ cũng có một đĩa nhỏ trên bàn thờ.

Tản văn: Nhớ mẹ

Cuộc đời vẫn vậy, dường như phải khi chồn chân mỏi gối mới giật mình nhìn lại những gì đã qua. Phải khi có con mới thấu hiểu được ơn nghĩa sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Chiều nay, nhìn dáng ai đang liêu xiêu quang gánh trên đường, lòng chợt trào lên nỗi nhớ thương mẹ vô cùng!

Tản văn: Biết ăn phở

Hồi còn chiến tranh, một lần công tác qua thành Tuyên, ghé quán phở bên đường thấy Phở Bân "bò tơ bảy món", tôi buột miệng, chẳng biết ngon không mà quảng cáo nghe rung màng nhĩ. Chủ quán Bân nghiêng tai nghe thấy, ông ghé sát tôi, buông một câu lạnh tanh: "Chú cứ ăn đi, chê một câu thì anh bê cả quán này ném xuống dòng sông Lô". Chả là quán này nằm sát mép sông Lô.

Truyện ngắn: Quà chợ quê

Ngày nhỏ, niềm vui lớn của tuổi thơ tôi là ngóng mẹ đi chợ về! Hầu như ngày nào mẹ cũng đi chợ. Đi bán vài thứ sản vật nhà nuôi, nhà trồng: buồng chuối, buồng cau, dăm con vịt, con gà hoặc mớ cà, dưa, bí, mướp… Vậy nhưng, ngày không có gì bán, mẹ vẫn cứ… đi. “Quen chân, ở nhà buồn…”, mẹ bảo. Nói vậy thôi, không bán gì thì mẹ đi mua chút thức ăn tươi về lo cơm cho cả nhà.

Tạp văn: Sâm nam

Ai đã từng sống ở những vùng đất có nhiều gò đồi miền Trung chắc chẳng lạ gì với cây sâm nam - một loài dây leo mọc ở các bụi lùm, trở thành một món ăn dân dã và đã đi vào ca dao với những lời lẽ mộc mạc nhưng chứa đầy yêu thương như câu thơ vừa được dẫn.
Top