banner 728x90

Tạp văn: Ký ức chợ quê

08/02/2025 Lượt xem: 2694

Chợ quê xưa ở làng tôi có thể nhóm họp trên mặt đê, ở bãi đất trống, ven đường, hay giữa đình làng... Chợ quê chỉ có dăm cái lều thấp lợp rạ mỏng, vài dãy quán ngói... mà hầu hết người mua, người bán đều đứng hoặc ngồi giữa trời, nó chỉ sôi động, ồn ào một chốc lúc buổi sáng hay chiều hôm, rồi lại tan chợ.

Trong tâm trí tôi vẫn nhớ như in tấm lưng còng của mẹ mỗi lần gánh cá đi chợ bán, khi về bữa thì nải chuối, lúc thì mớ rau, rổ khoai, nắm chè xanh. Thực ra, ba đi biển về cá chẳng được nhiều nhặn gì, nhưng cả nhà vẫn nhịn ăn để mẹ mang đi bán. Số tiền ít ỏi bán cá mẹ lại đem mua những thứ lặt vặt tiêu dùng trong nhà. Điều làm tôi thích nhất chính là chiếc bánh tráng to giòn phồng rộp, thơm lừng hay cái bánh rán mật có đầy vừng ngọt lịm mà mẹ mua cho tôi mỗi lần đi chợ về.

Chợ phiên mỗi tháng họp vài lần nên mẹ chọn hàng rất kỹ, thế nên mỗi lần được đi chợ cùng mẹ, tôi tha hồ chạy lăng xăng khắp chợ để ngắm nhìn cho thỏa thích. Loanh quanh cũng chỉ mấy hàng cua cá, rau quả, hàng bún bánh, cuốc xẻng… bày ngổn ngang trên những sạp tre, thúng, mẹt. Có lẽ đông người nhất vẫn là mấy sạp quần áo, giày dép đủ màu sắc của các bà, các chị trên thị trấn mang xuống. Người lớn trẻ con vây kín, người ngắm nghía, người lựa chọn làm huyên náo cả góc chợ. Tôi biết mẹ chẳng bao giờ có đủ tiền để mua cho tôi những thứ xa xỉ ấy, nên mặc dù thích lắm, nhưng tôi chỉ nán lại nhìn một lúc rồi đi ngay. Lâu dần thành quen, tôi luôn thích đi chợ với mẹ, vì đi chợ không chỉ đơn thuần là để được ăn những chiếc bánh đa, bánh rán nóng hổi mà còn được ngắm những món hàng mà tôi luôn ao ước nhưng không thể có được.

Giờ đây, mỗi lần về quê, tôi lại thẫn thờ nhớ về cái chợ quê nơi bến sông quê ngày ấy, lặng ngắm những mái rạ liêu xiêu và nghe những âm thanh thôn dã quen thuộc, chợt thấy lòng mình dịu vợi trước những lo toan thường nhật nơi phố xá ồn ào và gấp gáp.

Mỗi lần về quê, đặt chân lên con đường xưa cũ, tôi bỗng chạnh lòng, thổn thức trước một dáng hình quen thuộc của ai giống mẹ xa xăm đi về trên triền đê lộng gió. Giật mình, tôi gọi…Mẹ ơi! Tiếng gọi chới với vừa cất lên bỗng tan theo những cơn gió biển chiều hối hả. Có phải là dáng mẹ tôi năm nào đã hiện về tảo tần hôm sớm để tôi có được như ngày hôm nay. Triền đê ấy còn có cả dáng bạn bè năm xưa đang ùa về trong tôi bao điều tiếc nhớ…

Hương Lan

 

 

Tags:

Bài viết khác

Truyện ngắn: Chia tay

Mùa xuân vừa đi qua cũng là lúc thành phố nơi nàng gắn bó thời ấu thơ tràn ngập ánh mặt trời. Hơi lạnh se se len lỏi trong gió cách đó mấy ngày, giờ không còn nữa.

Truyện ngắn: Tín hiệu tình yêu

Trông họ giống như một cặp tình nhân mới yêu nhau. Chứ yêu lâu, người ta chẳng được tình tứ đến thế. Cách sống của cặp này khiến cho người chung quanh bình phẩm bàn tán. Có người khen, cũng có người chê. Chị Việt nói: “Anh Tưởng với chị Viên đi đâu cũng có đôi, ăn gì cũng ngồi cạnh nhau, gắp thức ăn, chăm sóc cho nhau. Họ mê nhau chớ chẳng phải vợ chồng. Tình tứ đến thế là cùng! Vợ chồng mình chỉ mong được một phần mười như thế đã mừng rồi…”.

Truyện ngắn: Một mùa thu nữa trôi qua…

Hoàng hôn đang buông xuống bằng những tia sáng nhạt nhòa rơi rớt trên những rặng cây. Những con đường nồng nàn mùi hoa sữa đưa tôi đến quán cà phê quen thuộc. Giờ này, quán rất vắng. Tôi đi thẳng đến cái bàn đá nơi góc vườn. Ở đó có một cây khế già rậm rạp. Những chùm quả lúc lỉu kéo những tán lá la đà, tạo nên một khoảng không gian vừa kín đáo vừa thơ mộng.

Truyện ngắn: Xuân này em sẽ lấy chồng

Chiều nào đi làm về Diệp cũng dừng lại con kênh trong xanh trước nhà, hưởng thụ khoảng không gian trong veo ấy. Diệp vào thành phố đã 7 năm rồi, tốt nghiệp xong cô ở lại thành phố với lời hẹn cùng ba mẹ bao giờ hoàn thành những dự định của mình sẽ trở về. Và cứ thế, công việc đã giữ Diệp ở lại thành phố.

Truyện ngắn: “Bão tan”

Đài báo ngày mai có áp thấp nhiệt đới gần bờ. Nửa đêm, chị tỉnh giấc khi gió đập vào cửa kính. Trời mưa và lạnh. Căn phòng vẫn còn đèn sáng và mùng chưa mắc, bên cạnh chị, anh nằm co như con tôm, mền đạp dưới chân. Chị kéo mền đắp cho anh. Rồi chị mắc mùng, vừa bực vừa thương.

Câu chuyện gia đình: Sẻ chia sau cơn bão

Thời tiết những ngày qua thật lạ. Mưa thì như thác đổ, dằng dai; nắng thì rám cong mặt lá. Với cái biên độ của nắng mưa như thế, sợ sinh bệnh, vợ chồng anh gọi lái bán heo.

Câu chuyện gia đình: Sóng gió đi qua

Tôi quyết định ly hôn sau gần mười ba năm chung sống. Tôi cũng từng muốn níu kéo để giữ cho các con một mái ấm toàn vẹn nhưng sức chịu đựng có hạn, tôi không thể tiếp tục được nữa…

Câu chuyện gia đình: Vá đường

Từ tòa án bước ra, chị không khóc. Trời trưa đứng bóng, nắng loang trên mặt đường như tấm gương nóng bỏng, vậy mà lòng chị lại lạnh tanh. Chị lên xe, chạy một mạch về nhà má. Vừa thấy cổng, chị thắng gấp, bước xuống, đứng sững một lúc mới đủ can đảm mở cổng.
Top