banner 728x90

Làng trống Bình An: Di sản lịch sử – văn hóa trường tồn của vùng sông nước

19/11/2025 Lượt xem: 2360

Làng nghề trống Bình An, thuộc xã Bình Lãng, huyện Tân Trụ, tỉnh Long An cũ, (nay là xã Tân Trụ, tỉnh Tây Ninh), là một trong những làng nghề thủ công lâu đời nhất vùng đồng bằng sông Cửu Long.

Theo các tài liệu địa phương, nghề trống tại đây hình thành từ cuối thế kỷ IX, gắn với tên tuổi ông Nguyễn Văn Ty – người được xem là ông tổ nghề. Từ việc học nghề trên những chuyến buôn dọc sông Vàm Cỏ, ông Ty đã tận dụng nguồn da trâu sẵn có ở quê nhà để tạo ra sản phẩm trống đầu tiên. Sự khéo léo và óc sáng tạo của ông nhanh chóng khiến trống Bình An vang danh khắp Nam Kỳ lục tỉnh. Từ đời ông Ty đến nay, nghề đã được truyền nối qua năm thế hệ và vẫn giữ được sức sống bền bỉ.

Mỗi dịp cuối năm, làng trống Bình An trở nên nhộn nhịp với tiếng cưa, đục, thử âm vang vọng từ sáng đến khuya. Hiện nay, làng có hơn 20 cơ sở làm trống hoạt động thường xuyên, góp phần tạo nên một cộng đồng gắn bó với nghề. Không chỉ kế thừa kỹ thuật truyền thống, các nghệ nhân nơi đây đã nâng tầm tay nghề, tạo ra những sản phẩm tinh xảo đáp ứng nhu cầu trong nước và xuất khẩu.

Làng trống Bình An  làng trống "độc nhất của phía Nam". Ảnh: sưu tầm

Sản phẩm của làng trống Bình An đa dạng về mẫu mã và kích thước: từ trống trường, trống lễ hội, trống đình – chùa, trống múa lân – sư – rồng đến các loại trống phục vụ sân khấu truyền thống như chèo, tuồng, hát văn, hát xoan… Mỗi loại trống đều đòi hỏi kỹ thuật chế tác riêng, đặc biệt là ở khâu xử lý âm thanh.

Để hoàn thiện một chiếc trống đạt chuẩn, người thợ phải trải qua hơn 20 công đoạn với gần 200 thao tác thủ công. Ba khâu trọng yếu gồm làm da, khép thùng và bịt mặt trống. Nguyên liệu chính là gỗ sao, gỗ mít, gỗ sến hoặc gỗ dừa, được chọn lọc kỹ càng, xẻ, phơi và hun khói để chống mối mọt. Da trâu dùng làm mặt trống phải là da của trâu già trên 20 năm tuổi, nguyên tấm, được làm sạch rồi phơi bề lông dưới nắng để đảm bảo độ bền và độ vang.

Khâu bào da đòi hỏi sự tỉ mỉ. Ảnh: sưu tầm

Khâu bào da đòi hỏi sự tỉ mỉ và kinh nghiệm. Tấm da được đặt lên thân gỗ cong, người thợ dùng dao bào bén ngót gọt từng lớp mỏng, vừa làm vừa kiểm tra bằng tay để tránh chỗ dày chỗ mỏng. Sau khi xử lý da, mặt trống được bịt bằng giàn trò – kỹ thuật truyền thống của làng. Dây da trâu được xỏ quanh mép da, kéo căng qua giàn cho đến khi mặt trống đạt độ căng và âm vang chuẩn.

Thùng trống – hay còn gọi là dăm – có hai loại: dăm liền và dăm ráp. Nghệ nhân Bình An từng sáng tạo bằng cách tận dụng thùng rượu Pháp, sau đó là thùng sơn Đời Tân. Khi nguồn thùng cũ không còn, họ nghiên cứu chế tác thùng mới, tạo nên kỹ thuật ráp thùng trống đặc trưng. Để uốn thanh gỗ, người thợ đốt lửa nhẹ, dùng sức nén tạo độ cong phù hợp. Một chiếc trống có thể cần đến 50 thanh gỗ, trong đó có độ hao hụt 10–15 thanh do nứt hoặc biến dạng.

Công đoạn khép thùng được thực hiện bằng cách nung lửa trong lòng trống cho gỗ mềm, sau đó lồng niềng sắt và đóng chặt bằng búa, đục. Người thợ tiếp tục gắn lò xo bằng dây kẽm để tạo âm thanh ngân dài, rồi sơn phủ, trang trí hoa văn truyền thống. Trống trường và trống chùa thường được sơn đỏ, còn trống lân thường có màu đen. Mặt trống được vẽ họa tiết âm dương biểu trưng cho sự hài hòa, cân bằng.

Tiếng trống gắn bó mật thiết với đời sống người Việt từ ngàn đời: tiếng trống trường giục giã mỗi giờ học, tiếng trống hội rộn ràng dịp xuân về, tiếng trống lân vang vọng trong đêm Trung thu hay tiếng trống đình – chùa trong những nghi thức tâm linh. Trong nghệ thuật truyền thống, trống giữ vai trò nhạc cụ trung tâm, góp phần định hình âm sắc của các loại hình như chèo, tuồng, hát xoan, hát văn…

Thân trống làm từ gỗ sao, bền chắc. Ảnh: sưu tầm

Sự hiện diện của nghề trống Bình An không chỉ làm phong phú đời sống văn hóa mà còn tạo nên bản sắc riêng cho cộng đồng cư dân địa phương. Nghề được truyền qua nhiều thế hệ bằng phương thức truyền khẩu, truyền nghề trực tiếp “cầm tay chỉ việc”. Qua đó, lớp trẻ không chỉ học được kỹ thuật mà còn tiếp nhận tinh thần kiên trì, tỉ mỉ và tình yêu dành cho di sản quê hương.

Nghề làm trống Bình An chứa đựng hệ thống tri thức dân gian phong phú: từ kinh nghiệm chọn gỗ, xử lý da, ghép thùng đến kỹ thuật tạo âm. Đây là di sản văn hóa phi vật thể có giá trị đặc biệt, thể hiện sự khéo léo, sáng tạo và bản lĩnh của cư dân vùng đồng bằng sông Cửu Long. Sản phẩm trống của làng không chỉ đáp ứng nhu cầu văn hóa – tín ngưỡng mà còn góp phần quảng bá hình ảnh văn hóa Việt Nam ra thế giới.

Với những giá trị nổi bật về lịch sử, văn hóa và kỹ thuật thủ công, làng nghề trống Bình An đã được Bộ trưởng Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch đưa vào Danh mục quốc gia về di sản văn hóa phi vật thể theo Quyết định số 2202/QĐ-BVHTTDL ngày 27/6/2025.

Từ những âm thanh vang vọng của chiếc trống mộc mạc, làng nghề Bình An tiếp tục khẳng định vị thế là biểu tượng của nghệ thuật chế tác truyền thống và niềm tự hào của người dân miền sông nước.

Ban Nghiên cứu VHTN phía Nam

 

Tags:

Bài viết khác

Lễ hội Bánh giầy đình Lục Giáp - Di sản Văn hóa đặc sắc của tỉnh Ninh Bình

Lễ hội Bánh giầy đình Lục Giáp không chỉ có nghi thức dâng bánh giầy và tế lễ trang nghiêm mà còn tái hiện sức mạnh đoàn kết của sáu giáp qua các hoạt động rước kiệu, diễn xướng dân ca...

Chùa La Dương thờ Tam vị Thánh tổ

Chùa La Dương, phường Dương Nội, thành phố Hà Nội, thường được người dân gọi là chùa La (La Nhuế, Thiên Vũ Tự), xưa thuộc tổng Yên Dũng, phủ Hoài Đức, tỉnh Hà Đông. Ngôi chùa này được mệnh danh là “Tứ Triều Lam Cổ Tự”.

Tháp Bánh Ít – Kiệt tác kiến trúc Chăm Pa giữa miền đất võ Bình Định

Nằm trên ngọn đồi thuộc thôn Đại Lộc, xã Phước Hiệp, huyện Tuy Phước, tỉnh Bình Định (nay là xã Tuy Phước 3, tỉnh Gia Lai), Tháp Bánh Ít là quần thể kiến trúc Chăm Pa cổ có niên đại gần một thiên niên kỷ. Với vẻ đẹp hùng vĩ, tinh xảo và giàu giá trị lịch sử – văn hóa, công trình được xem là kiệt tác kiến trúc tiêu biểu của nền văn minh Chăm Pa, đồng thời là một trong những điểm đến nổi bật của du lịch miền Trung.

Đào Cam Mộc – Từ công thần triều Lý đến Thánh Tổ làng Đào Xá

Thái sư Á Vương Đào Cam Mộc, người có công đầu đưa Lý Công Uẩn lên ngôi Thái Tổ nhà Lý (1009), và dời đô từ Hoa Lư về Thành Đại La, lập kinh đô mới, đặt tên là Thăng long (1010), mở đầu một kỷ nguyên văn hiến, cường thịnh của nước Đại Việt, kéo dài suốt 216 năm (1009 – 1225). Thái sư Á Vương Đào Cam Mộc đã có công đức, đưa người từ các vùng đến khai khẩn đất hoang, dựng nhà, đào kênh, mở đường, lập ra làng Đào Xá – xã Hoàng Long – huyện Phú Xuyên – Hà Nội ngày nay.

Thái sư Á Vương Đào Cam Mộc: Đệ nhất khai quốc công thần triều Lý

Trong số những người có công đưa Lý Công Uẩn lên ngôi hoàng đế, Thái sư Á Vương Đào Cam Mộc và nhà sư Vạn Hạnh được xếp là Đệ nhất Khai quốc công thần triều đình nhà Lý.

Nước Mắm Phú Quốc – Tinh Hoa Di Sản Văn Hóa Phi Vật Thể Quốc Gia

Nghề làm nước mắm Phú Quốc khởi nguồn từ thế kỷ XIX, khi nghề đánh cá ven biển dần gắn liền với quá trình chế biến nước mắm. Theo một số tài liệu của người Pháp, Phú Quốc đã sớm trở thành trung tâm sản xuất nước mắm lớn của Việt Nam. Đến nay, nghề truyền thống này vẫn tiếp tục được duy trì và phát triển, đóng góp vào đời sống của hàng ngàn cư dân trên đảo.

Mẹ Nam Hải Bạc Liêu – Chốn Thiêng Liêng Giữa Biển Trời Nam Bộ

Bạc Liêu – Không chỉ được biết đến với giai thoại về công tử hào hoa hay những cánh đồng điện gió nối dài đến tận chân trời, Bạc Liêu còn là điểm dừng chân tâm linh của hàng vạn du khách và Phật tử thập phương. Trong đó, Phật Bà Nam Hải – hay còn được người dân thân thương gọi là Mẹ Nam Hải – hiện lên như một biểu tượng thiêng liêng, chốn hành hương linh nghiệm bậc nhất miền Tây Nam Bộ.

Miếu Nổi Phù Châu – Di tích tâm linh độc đáo giữa lòng sông Vàm Thuật

Nằm biệt lập trên cù lao giữa sông Vàm Thuật, Miếu Nổi Phù Châu không chỉ là một địa điểm tín ngưỡng linh thiêng, mà còn là công trình kiến trúc mang đậm dấu ấn văn hóa Việt – Hoa, hiếm có giữa lòng đô thị Sài Gòn hiện đại.
Top