Mẹ đi bước nữa ở tuổi 40. Cha vẫn ở vậy một mình. Căn nhà nhỏ quanh năm thiếu hơi người nghe não nề những hôm mưa bão. Tôi lên sáu cứ nằng nặc đòi ở với cha, có lẽ không thích một người đàn ông xa lạ bên cạnh mẹ mình.
Tôi vào lớp 1. Cha với chiếc xe Honda 67 vẫn rong ruổi chở hàng từ chợ huyện xuống thị xã kiếm tiền chăm lo cho con gái.
Ngày khai giảng, cha bế tôi đến trường. Lúc ấy, đường lộ bị ngập nước đến mắt cá chân, cha sợ tôi ngã dơ đồ, ướt cặp. Giữa buổi sáng mờ sương, hai cha con tíu tít đi qua những cây cầu tre bắc qua mấy con mương.
Tôi lên tám, cha hay đau yếu. Hàng hóa lúc có lúc không, cha chỉ chở ngày một buổi. Mấy hôm không có cuốc xe nào, cha dẫn tôi ra đồng xem người ta gặt lúa. Trời chiều mát rượi, cha cõng tôi chạy băng băng trên đường đê. Hai cha con đi hái thù lù, thứ quả có hình thon dài căng mẩy, cắn vào giòn rụm vị chua chua làm tôi mê tít. Khi mệt, cha thả tôi xuống ụ rơm ai đó vừa tuốt xong, vẫn còn mùi thơm nồng và ngai ngái. Có khi hai cha con nằm vật ra, gối đầu lên chiếc gối rơm tơi xốp, ngó lên bầu trời trong vắt có mấy con chim vừa tung cánh bay. Những lúc đó cha buồn, mắt cha đỏ hoe. Đứa con gái tám tuổi chưa hiểu chuyện, dúi đầu vào ngực cha, nói cha đừng khóc, con sẽ luôn ở bên cha.
Tôi 18, không thực hiện được lời hứa hôm nào. Tôi lên thị xã, nhập vào dòng phố thị. Cha vẫn lủi thủi một mình trong căn nhà cửa trước không kín, cửa sau thiếu chốt. Chiếc xe Honda 67 được trùm mền trong sân nhà. Cha yếu, không còn sức chạy xe như ngày nào. Cha nhận sửa đồ mộc cho hàng xóm. Khi thì chiếc ghế hư, lúc thì cái bàn gãy chân... Đôi khi có những thứ không thể sửa được nhưng cha vẫn cố. Như cách cha gìn giữ mẹ trong lòng.
Những ngày cuối tuần tôi về thăm nhà, cha ngồi bần thần trước tủ búp phê lật lại mấy tấm hình gia đình ố vàng. Cha khóc. Tôi muốn chạy lại ôm lấy vai cha, dụi đầu vào ngực cha như hồi còn nhỏ, khóc cùng cha. Nhưng tôi 18, và tôi đã quay đi. Tôi sợ mình yếu đuối. Tôi sợ mình gục ngã. 12 năm qua cha con tôi đã cùng nhau đi qua tất cả, dù chẳng nói với nhau, nhưng cả tôi và cha đều sợ phơi bày nỗi đau, vết thương sẽ chẳng bao giờ lành được. Thế nên chúng tôi cứ lặng im, cứ âm thầm yêu thương nhau mà sống. Thế nên tôi phải tránh đi, dù giọt nước mắt của cha khi ấy đã theo tôi trên mọi ngã đường...
12 năm, cha một bóng giữa đời hiu quạnh.
Giờ này chắc cha đang đợi tôi về. Tôi sẽ cùng cha ra đồng, chạy băng băng trên triền đê, gối đầu nhìn bầu trời rộng lớn và sẽ là bờ vai để cha tựa vào lúc yếu lòng.
Thu Hương