Tôi quyết định đi xin việc làm tại một công ty của Nhật sau khi đấu tranh tư tưởng mất mấy ngày đêm. Vẫn biết được tuyển vào một công ty tầm cỡ của một nền công nghiệp lớn – nơi mà bao nhiêu người mơ ước như vậy – quả là khó đối với một sinh viên mới tốt nghiệp như tôi, nhưng tôi vẫn quyết “thử một lần cho biết” vì nghĩ biết đâu đây cũng mang lại cho mình ít kinh nghiệm cơ mà! Lần đầu tiên đi xin việc đối với tôi thật chẳng khác gì so với trước khi đi thi đại học: Cũng dậy thật sớm, cũng run rẩy và quên sót đủ thứ giấy tờ, nếu tôi nhớ chính xác thì trước khi đi thi ĐH tôi còn không kịp ăn sáng thì phải. Mà giấy tờ của tôi cũng chẳng nhiều nhặn gì: bằng tốt nghiệp ĐH Ngoại ngữ tiếng Anh, bằng B tiếng Nhật (đều ở hạng “thường thường bậc trung”) và… đơn xin việc. Cuối cùng thì cho dù dậy sớm, tôi cũng bỏ qua bữa sáng vì sợ đi muộn sẽ tắc đường.

Công ty hẹn sẽ phỏng vấn người xin việc lúc 8 giờ thì tôi có mặt lúc 8 giờ kém 20' với bộ dạng của…một nhân viên công ty chứ không phải của người đi xin việc: áo vest, cravat, váy “công sở” đều màu xanh sẫm và một cặp kính rất ư là… Nhật (đơn giản vì tôi bị cận). Tôi ngồi trong phòng chờ, và khi đồng hồ chỉ 8 giờ kém 5' thì tôi vừa sốt ruột vừa hoảng hốt: không lẽ tôi đến nhầm hay sao chứ đúng 8 giờ mà vẫn chưa ai tới xin việc?! May thay, lúc đó có một bà trông rất oai (chắc là sếp) ló ra từ cái phòng tôi sắp phải ngồi trong đó để run cầm cập. Bà ta hỏi tôi: “Chưa ai đến sao cô?”. Chắc nhìn nét mặt tôi khi đó tội nghiệp lắm nên bà ta ra an ủi và nói chuyện với tôi rất vui vẻ. Khi đã có người đến thì “bà sếp” lại trở vào phòng trong.
Sau 45 phút kể từ lúc tôi có mặt ở cửa công ty thì mọi người đến khá đông. Thực sự là lúc chưa ai đến tôi còn đỡ run hơn lúc này. Bây giờ tôi thấy mình sao mà lạc hậu khi xung quanh, các anh chị khác ăn mặc mới trẻ trung và rực rỡ biết bao: nào là quần jeans, áo thun, váy xòe, váy lửng đủ màu, đủ kiểu trông thật khỏe mạnh và vui mắt. Tôi tự chỉ trích mình: “Ngốc thật! Y như bà già lẩm cẩm người ta nhìn thấy… ớm lạnh!” Đúng là không có ai như tôi – họ không ăn mặc… như tôi đã đành, họ cũng chẳng mất bình tĩnh như tôi nữa. Nhiều người bắt đầu cười nói vui vẻ giống như vừa thi đỗ chứ không phải sắp dự thi. Thậm chí vài người còn nhìn tôi rồi cười… thông cảm, làm tôi toát mồ hôi. Lòng tôi nhớ đến lời đe dọa của “bậc tiền bối” dầy dạn kinh nghiệm đi xin việc là chị tôi:
-
Thấy “đứa nào” tỏ ra không lo lắng, mặt mày tươi như hoa là “hắn” có “tay trong” đấy!
Trời ơi, bây giờ tôi càng hoang mang dữ dội: công ty chỉ tuyển có hai người mà hết vài chục người có “tay trong” (vài chục người đang “tươi như hoa” mà)! Thì cái đứa tôi làm gì còn đất sống!
Hy vọng lụi tàn, tôi nảy ra ý nghĩ: hay mình bỏ về quách, không thi thố gì nữa! Nhưng ý định đó tan biến còn nhanh hơn vì vừa nhen nhóm vì người ta đã gọi đến tên tôi. Tôi bước vào phòng, mặt nhợt nhạt, chả bù với mấy người vừa đi ra, ai nấy vui như là ngày mai sắp trở thành nhân viên công ty rồi.

Ngồi trước mặt mấy vị giám khảo mà sao tôi thấy giống như ngồi trước tòa chờ hỏi cung. Tôi trả lời một cách lắp bắp và không nhớ nổi mình đã nói những gì. Tuy nhiên, cuối cùng tôi cũng hoàn thành bài phỏng vấn bằng tiếng Nhật và ra khỏi phòng trông như một kẻ chiến bại (ấy là mấy người xung quanh nói thế!).
Nhưng sự đời quả lắm bất ngờ. Một tuần sau, tôi hiên ngang đến công ty với tư cách là một nhân viên thực sự bởi vì, khó tin làm sao, tôi đã trúng tuyển! “Bà sếp” hôm trước bây giờ đúng là sếp tôi. Bà nói với tôi một câu mà tôi thấy rất đáng suy nghĩ:
“Nhiều người cũng lạ thật. Đi xin việc ở công ty người ta mà còn đến muộn, có người lại ăn mặc như đi chơi. Thế có còn là tôn trọng người ta nữa không?”
Khi đã là một thành viên của công ty như hiện nay, tôi mới hiểu các công ty cần gì nhất ở người xin việc. Họ muốn thấy ấn tượng về một nhân viên có năng lực, sẵn sàng làm việc chứ không phải chỉ là con búp bê xinh đẹp đi dạ hội./.
Nguyễn Kim Anh